Chương 30: Giấc mơ (4)

(Trong mơ)

Vì vụ việc ở Vân Thính Lâu lần trước, Vương Phúc không cho Vương Hựu ra khỏi cửa trước khi kỳ thi đình diễn ra. Vương Cần Sinh đã dưỡng thương được hai ngày, thân thể gần như đã bình phục, nhưng cứ nghĩ đến cảnh tượng ở Vân Thính Lâu ngày đó, tinh thần lại trở nên uể oải, thỉnh thoảng lại trốn vào góc lau nước mắt.

Công tử là nhân vật phong quang tễ nguyệt (1) vậy mà lại bị sỉ nhục trước mắt bao nhiêu người, bảo hắn ta sao có thể không đau lòng cho được?

Đều là lỗi của hắn ta, nếu hắn ta không ham ăn, ngoan ngoãn đứng ngoài đợi công tử thì đã không xảy ra chuyện gì rồi.

Tên công tử bột kia rõ ràng là ỷ thế hϊếp người!

Vương Hựu đi ra từ thư phòng, thấy hắn ta đang ngồi xổm trong góc, một tay lau nước mắt, một tay nhổ cỏ dại trên mặt đất, trong miệng gầm gừ tức giận.

"Chỉ trách thế đạo." Vương Hựu ngồi xuống trước mặt Vương Cần Sinh.

Hắn đối với người nhà vẫn luôn ấm áp, đôi mắt như đượm gió xuân, lúc này vừa dịu dàng lại vừa kiên định nói: "Có người sinh ra quyền quý, cậy vào xuất thân muốn làm gì thì làm, chuyện ác không chừa, không biết sợ là gì; cũng có người sinh ra bần tiện, vì một miếng ăn mà liều chết giãy giụa cũng là tội không thể tha thứ. Vương Cần Sinh, đây không phải lỗi của ngươi."

Lời nói của Vương Hựu càng khiến Vương Cần Sinh khóc to hơn.

Hắn ta biết công tử nhà mình chưa bao giờ coi thường người hầu, lão gia cũng thường xuyên nói, mặc dù hắn ta xuất thân là nô tài, nhưng trong thâm tâm không được phép coi mình là nô tài, còn nói đợi hắn ta có chỗ tốt hơn để đi, sẽ trả lại khế ước bán thân cho hắn ta.

"Đứng dậy đi." Vương Hựu kéo hắn ta đứng lên, đưa khăn tay cho hắn ta, khóe môi nở nụ cười: "Sao ta có cảm giác ngươi còn tủi thân hơn cả ta vậy?"

"Vậy ta... ta đi mua chút đồ ăn rồi trở lại." Vương Cần Sinh lau bừa nước mắt: "Hôm nay công tử muốn ăn gì?"

"Mua chút đồ mẫu thân ta thích ăn là được." Vương Hựu ôn hòa nói.

Sau sự việc ở Vân Thính Lâu ngày đó, bầu không khí ở nhà họ Vương trầm hẳn, Vương Phúc không vui thì không nói, Vương phu nhân cũng vì việc này mà không xuống được giường, mỗi ngày đều uống thêm hai lượt thuốc.

Vương Cần Sinh thưa vâng rồi vội vã rời đi.

Mãi đến khi Vương Cần Sinh đóng cửa lại, nụ cười trên môi Vương Hựu mới nhạt đi. Hắn thu lại nét cười, vẻ lãnh đạm trong mắt tràn ra, chậm rãi nhìn chằm chằm vào nhành hoa đào trên tường.

Thế đạo không nên như vậy.

Cũng sẽ không mãi mãi như vậy.

Hắn quay lại thư phòng đọc sách.

Cảnh tượng thay đổi liên tục, chớp mắt đã đến giữa trưa, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa gấp gáp. Vương Hựu đặt sách xuống, nghe thấy tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng mắng chửi phách lối: "Cẩu nô tài kia ám quẻ Tần công tử, tha mạng cho hắn đã là Tần công tử đại phát từ bi, ngày khác nhớ đến nhà cảm ơn!"

Vương Hựu nhanh chóng bước ra khỏi thư phòng, nghe ra được tiếng khóc của Vương Phúc.

"Vương Cần Sinh, Vương Cần Sinh! Sao lại thế này... sao lại thế này..." Vương Phúc hiếm khi hốt hoảng như vậy, hô lớn: "Thứ Chi, Thứ Chi mau tới đây!"

Vương Hựu vừa ra đến sân thì thấy Vương Cần Sinh nằm trên cáng, cả người đầy máu.

"Thứ Chi, con đến chông trừng Cần Sinh, cha đi mời thầy lang." Sau khi giao Vương Cần Sinh cho Vương Hựu, Vương Phúc vội vàng rời khỏi sân.

Vương Hựu chỉ cảm thấy mắt mình đau nhức.

Hai chân của Vương Cần Sinh bị đánh đến chảy máu, khuôn mặt tái nhợt bê bết máu, môi run run, gần như đã không còn ý thức.

Nhưng rõ ràng hắn ta vẫn rất tỉnh táo.

Vương Hựu vừa ngồi xổm xuống, hắn ta đã nắm lấy tay áo Vương Hựu.

"Công tử, công tử..." Nước mắt từ khóe mắt Vương Cần Sinh rơi xuống, trên mặt hắn ta toàn là máu: "Công tử, thế đạo ngày nay giàu nghèo phân biệt, hóa ra sai lầm lớn nhất của ta... sai lầm lớn nhất của ta chính là đầu thai vào nhầm nhà!"

Vương Hựu đột nhiên thấy trán đau nhức, chỉ có thể cầm lấy tay Vương Cần Sinh.

Bàn tay hắn ta cũng nhuốm máu, hắn ta nắm chặt tay lại: "Công tử, người biết ta trước giờ nhát gan, chỉ sợ gây phiền toái cho công tử. Ta vừa thấy hắn đã chạy ngay đi..."

Nước mắt Vương Cần Sinh không ngừng rơi xuống, không biết vì đau đớn hay vì ủy khuất: "Nhưng bọn chúng ác ôn bắt nạt kẻ yếu, ta càng chạy, càng cầu xin, chúng lại càng hả hê, đánh càng hăng hái. Trong mắt chúng, ta chỉ là đồ chơi khiến chúng vui vẻ."

"Công tử, mạng của nô tài thì không phải mạng sao?"

"Công tử, ta không phục!"

"Công tử! Ta không phục!"

Tiếng khóc của Vương Cần Sinh lần lượt xuyên qua màng nhĩ, đánh thẳng vào đầu hắn.

Vương Hựu đau đớn mở mắt ra, mọi thứ đều tối sầm đi.

Hắn ngồi dậy, căn phòng hoàn toàn im ắng, dưới ánh trăng, bàn này, ghế này, trông vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Lại là mơ.

Câu nói "Ta không phục" của Vương Cần Sinh dường như vẫn văng vẳng bên tai.

Hắn khép tà áo lại, xuống giường, lấy áo khoác mặc vào rồi bước ra ngoài.

Đêm đã khuya, bầu trời bên ngoài treo một vầng trăng sáng, các vì sao giống như những quân cờ rải rác bên trên.

Ngày hai mươi lăm tháng ba! Trong mơ là ngày hai mươi lăm tháng ba, hôm nay cũng là ngày hai mươi lăm tháng ba.

Khi bước xuống sân, hắn vô thức liếc nhìn góc sân.

Dưới gốc cây bạch quả có một ngọn đèn dầu, tuy ánh sáng yếu ớt nhưng dưới ánh trăng vẫn có thể nhìn thấy ở góc phía tây có một bông hoa đào đang nở rộ.

Hắn nhớ lại trong mơ, hình như mình cũng nhìn thấy nhành đào này, hắn bắt đầu thấy trán đau nhói.

Hắn cau mày, ấn trán, không nghĩ đến hoa đào nữa, đi về phía phòng Vương Cần Sinh.

Ở nhà khác, thư đồng như Vương Cần Sinh sẽ phải gác đêm, nhưng ở nhà họ Vương chưa từng có quy định này, còn dành riêng một phòng cho Vương Cần Sinh.

Phòng ngủ dù nhỏ nhưng dù sao cũng là của riêng hắn ta.

(1) Phong quang tễ nguyệt: Cảnh tượng xanh tươi, trong trẻo sau cơn mưa. Ở ngữ cảnh trong truyện chỉ người sáng trong như trăng, thanh thoát như gió.