Nghĩ đến bài thơ viết trên mảnh giấy kia, đúng là phóng túng không chịu được! Không biết xấu hổ!
Mặt ông ấy nửa trắng nửa đỏ, nổi giận đùng đùng đi vào phòng. Vốn định trực tiếp đi tìm Vương Hựu, hỏi xem có phải hôm qua hắn ra ngoài là để gặp cô nương kia không, nếu không, sao lúc về nhà lại ngậm miệng không nói? Ông ấy định khuyên can hắn, bảo hắn đang ở thời điểm quan trọng, không nên vướng vào nhi nữ tình trường.
Nhưng đi được nửa đường thì ông ấy dừng lại.
Vương Hựu năm nay hai mươi mốt tuổi, chưa từng thân cận với bất kỳ cô nương nào. Hôm qua hắn một mình đến đó, chẳng lẽ thật sự có ý với cô nương kia?
Mặc dù hành vi của cô nương này đúng là đáng xấu hổ, nhưng...
Khoa thi đình sắp diễn ra, nếu ông ấy hấp tấp đưa sự việc này ra để bàn luận, dẫn tới tranh chấp, ngược lại sẽ làm xáo trộn tâm trạng của hắn.
Thôi vậy, đợi đến lúc thi xong rồi tính.
Ông ấy cất lá thư đi, trước khi thi sao có thể để bị phân tâm bởi ý xuân phấp phới thế này.
Vương Phúc nhét tờ giấy vào trong tay áo, điều chỉnh lại biểu cảm, vào nhà như không có chuyện gì xảy ra.
Ông ấy nghĩ nếu mình một mực giấu kín chuyện này thì mọi chuyện sẽ qua đi. Sau khi có kết quả thi đình, ông ấy sẽ tìm cơ hội đưa lá thư này cho Vương Hựu.
Mặc dù hành vi của cô nương này đúng là hơi phóng túng, nhưng từ trước đến nay ông ấy vẫn luôn cởi mở với Vương Hựu, nếu hắn thích thì ông ấy cũng không ngăn cản.
Nhưng không ngờ hôm sau, nha đầu kia lại đến đưa thư tiếp.
Vẫn là tờ giấy màu hồng nhạt, thoang thoảng mùi trầm hương.
Vương Phúc như mắc xương ở cổ họng, bộ râu màu hoa râm run lên. Không muốn trì hoãn lâu vì sợ bị người khác nhìn thấy, ông ấy nhận lá thư, liếc nhìn Lăng Lan thêm mấy lần.
Thấy nàng ấy cư xử nhã nhặn, ăn mặc chỉnh tề, trong lòng nhẹ nhõm đi đôi chút.
Ít nhất không phải cô gái chốn trăng hoa không rõ nguồn gốc.
Sau khi Lăng Lan rời đi, Vương Phúc lại mở lá thư ra, mới nhìn lướt qua vài chữ đã thấy nhức đầu, lấy tay che hai mắt.
Thật sự là...
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.
Ông ấy ho nhẹ, cất lá thư đi như thường lệ, không nhắc nửa chữ với Vương Hựu.
Tối hôm đó, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ông ấy lại đến phòng Vương Cần Sinh, dặn dò hắn ta nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
"Lão gia, con đã khỏe rồi!" Vương Cần Sinh sờ đầu, khó hiểu.
"Ngươi nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, trước khi Thứ Chi tham gia khoa thi đình, ngươi cũng đừng ra khỏi cửa." Vương Phúc sờ râu nói.
Vương Cần Sinh cho rằng mấy ngày nay Vương Hựu đều ở thư phòng, không cần hắn ta bên cạnh nên ngơ ngác thưa vâng.
Vương Phúc thực ra có tính toán riêng.
Cô nương kia chắc chắn sẽ tiếp tục đưa thư, đưa đến tay ông ấy thì còn giấu đi được, chứ nếu đưa đến tay Vương Cần Sinh thì... tiểu tử này là tay chân của Vương Hựu, cho dù ông ấy có khuyên nhủ, hắn ta cũng không dám làm trái ý Vương Hựu, giúp ông ấy giấu thư đi.
Dù sao trong mấy ngày nữa, không có việc gì quan trọng bằng việc Vương Hựu sắp thi đình.
Về phía Ôn Ngưng, thật ra nàng không biết lá thư có được chuyển đến tay Vương Hựu hay không, nàng không quan tâm lắm.
Từ hôm từ Vân Thính Lâu trở về, nàng thấy chả mấy nữa là đến khoa thi đình nên tận dụng thời gian viết "thư tình" gửi đi.
Tất nhiên, những bài thơ đó không phải do nàng "viết". Phần lớn đều là chép từ sách truyện tình yêu mà ra.
Nàng nhờ Lăng Lan đến giao thư mỗi ngày, nhưng thư đến tay ai thì nàng chưa từng hỏi.
Hai ngày nay, nàng đã lên kế hoạch cho một việc khác.
Trước khi Vương Hựu khôi phục lại thân phận, nàng phải loại bỏ hoàn toàn khả năng hắn tra ra lai lịch của nàng.
Và bây giờ chính là một cơ hội hoàn hảo.
Ngày hôm đó, khi Lăng Lan đưa thư trở về, nàng ấy nhìn thấy Ôn Ngưng đang thu dọn đồ nữ trang, nào trâm cài đầu, nào mạng che mặt, đồ gì quý giá trong phòng đều mang ra.
Chẳng lẽ cô nương...
Đang nghĩ đến chuyện lấy chồng, đang tự mình sửa soạn của hồi môn?
"Cô nương!" Lăng Lan vội vã đi tới: "Cô nương đang làm gì vậy? Sau này sẽ có người lo liệu việc này cho cô nương, không cần người phải tự làm đâu."
Ôn Ngưng thấy Lăng Lan trở về, thì lau mồ hôi trán, cười nói: "May mà tỷ về rồi. Mau, ta tìm bọc hành lý mãi mà không thấy."
Lăng Lan không rõ nên hỏi lại: "Bọc hành lý?"
Ôn Ngưng gật đầu: "Chúng ta chọn một ít trang sức, ra ngoài đổi thành ngân lượng đi."
Lăng Lan: "???"
Lăng Lan đi cùng Ôn Ngưng ra ngoài nhưng trong lòng ngàn vạn lần không muốn. Hai người đeo mạng che mặt, đội mũ, tránh đám đông, tìm một tiệm cầm đồ ở nơi hẻo lánh để bán trang sức.
Lăng Lan ù ù cạc cạc đi theo sau Ôn Ngưng, không ngừng lải nhải: "Cô nương, nếu người thiếu bạc, ta đến quản gia xin một ít, vấn đề tiền bạc lão gia trước nay chưa từng khó với người. Nếu không được thì chúng ta đi tìm đại công tử, đại công tử thương người nhất, sao có thể để người bán đồ trang sức của mình đi..."
"Cô nương, những đồ trang sức này phải tốn rất nhiều công sức mới tích lũy được, một số đồ có giá trị thì thợ thủ công đều đã qua đời, không làm lại được cái thứ hai, sao người lại nỡ lòng bán đi..."
Mặc cho Lăng Lan nói gì, Ôn Ngưng vẫn không động lòng.
Nếu bây giờ không bán, sớm muộn gì cũng phải bán. Nàng không muốn gây sự chú ý nên lần này chỉ nhặt vài đồ nhỏ nhưng đáng tiền, những thứ còn lại sau này sẽ nghĩ cách xử lý sau.
"Cô nương..."
Cuối cùng, khi bước ra khỏi tiệm cầm đồ, Lăng Lan đã đỏ hoe cả mắt.
Nàng ấy thật sự không buông xuống được. Những thứ kia về sau sẽ là thể diện của một cô nương lúc xuất giá.
Ôn Ngưng cũng không giải thích thêm, cầm ngân phiếu, kéo Lăng Lan đến Binh bộ.
Nàng định đến Binh bộ tìm nhị ca Ôn Kỳ, trong đầu nghĩ chuyện hoang đường như vậy, nàng chỉ có thể nhờ người hoang đường như Ôn Kỳ mới thành.
Khi cả hai đến Binh bộ cũng là lúc tan làm.
Tuy nói là làm ở Binh bộ nhưng Ôn Kỳ chịu trách nhiệm quản lý quân tịch, cũng coi như chức vụ dân sự. Xét về ngoại hình, hắn còn tuấn tú hơn cả Ôn Lan, lông mày có mấy phần ngang bướng, vừa bước ra ngoài đã nổi bật giữa đám đông.