Kịch vui này, nàng không xem cho thỏa thích, thì đúng là uổng công nhiều năm bị hắn chì chiết, làm nhục.
Vương Cần Sinh thấy một đám người vô cớ tiến tới bắt Vương Hựu, thì nào quỳ tiếp được nữa, lập tức đứng dậy ngăn cản.
Theo suy nghĩ của Tần Vũ, mấy thanh niên trai tráng kia sẽ bắt được Vương Cần Sinh rồi đánh cho hắn ta tơi bời.
Ôn Ngưng nhìn thấy Vương Hựu đứng ở nơi đó, vẻ mặt ôn hòa bị thay thế bằng sự lạnh lùng quen thuộc, ánh mắt ngày càng trở nên sắc bén, tay nắm thành nắm đấm, như tên đã lên dây.
Chẹp.
Giả bộ cái gì nữa.
Bùi đại nhân không chỉ là Bùi đại nhân, mà còn là Bùi đại tướng quân.
Trong trận trấn thủ Nam Quan năm đó, Bùi đại tướng quân đã lãnh đạo năm nghìn quân nam chinh sống sót trong cơn tuyệt vọng, gây thiệt hại nặng nề cho năm mươi nghìn quân Man, lập được kỳ công.
Bùi đại tướng quân "nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai" (một người giữ cửa quan, vạn người không mở được), tin tức hắn một trận gϊếŧ chết mấy vạn quân địch truyền về khiến triều đình khϊếp sợ.
Giờ phút này chỉ có vài người, hắn muốn giải quyết, có lẽ chỉ cần vài cái búng tay là xong.
Ôn Ngưng ôm cằm nhìn tình hình dưới lầu qua khe cửa sổ, nàng muốn xem cục diện này sẽ kết thúc thế nào.
Kiếp trước Bùi Hựu vẫn luôn rất giỏi giả vờ, mọi người đều cho rằng hắn chỉ là trạng nguyên đứng đầu Lục Nguyên, là quan văn tay trói gà không chặt, không ai ngờ được hắn là người văn võ song toàn, cộng thêm chức vị thế tử phủ Quốc Công, lại được trưởng công chúa mở đường, từng bước thăng quan tiến chức, đi lên nhanh đến mức khiến người khác nghẹn họng trố mắt.
Đôi mắt trong veo của Ôn Ngưng tập trung vào Vương Hựu, muốn xem hắn sẽ phản ứng thế nào, nhưng không ngờ lúc này chợt nghe thấy một âm thanh.
Có người đập vỡ đồ sứ, rồi nói: "Ồn ào gì thế? Muốn ồn áo... cút ra ngoài mà ồn ào! Đừng... đừng làm ảnh hưởng đến ông đây uống rượu!"
Ôn Ngưng hít một hơi thật sâu, mặc dù không nhìn thấy, nhưng giọng nói này...
"Thẩm công tử?" Lăng Lan lên tiếng trước.
Ôn Ngưng không nhịn được, mở rộng cửa sổ, hóa ra là Thẩm Tấn.
Hắn biết nàng thích văn nhân tài tử, trước mặt nàng vẫn luôn kiềm chế tính tình, đến giờ nàng chưa từng nghe thấy hắn nói tục. Nhưng dù sao hắn cũng quanh năm sống ở trại lính, lúc này còn uống rượu, có lẽ đã uống rất nhiều nên không tránh khỏi...
Ôn Ngưng nhìn Thẩm Tấn lảo đảo đi về phía Tần Vũ, một chưởng đẩy hắn ta ngã nhào ra đất: "Con mẹ nó, lại là ngươi! Sao đi đâu cũng thấy mặt ngươi vậy?"
Tần Vũ không ngờ người mới tới mạnh như vậy, lúc ngã xuống đất dường như mất hết mặt mũi: "Đồ chó má nhà ngươi chui từ đâu ra đấy?"
Thẩm Tấn quanh năm ở trong quân đội, mỗi lần trở về đều một lòng muốn tìm đến Ôn Ngưng, nên không quen biết đám công tử quần là áo lượt kia.
Vậy nên Tần Vũ không nhận ra hắn, quay đầu về phía mấy tên trai tráng: "Đánh cho ta!"
Người xem còn đang ồn ào bàn luận, vừa nhìn thấy một người say rượu đi tới thì rối rít lùi về phía sau mấy bước.
Ôn Ngưng lập tức thu lại ý nghĩ xem kịch vui.
Từ khi rời khỏi chùa Từ Ân, nàng chưa gặp lại Thẩm Tấn lần nào, cũng không hỏi thăm tình hình của hắn, lẽ ra lúc này hắn phải đang chuẩn bị cho kỳ thi đình mới đúng.
Kiếp trước, lúc này hắn chỉ tâm tâm niệm niệm muốn cưới nàng vào cửa, vì muốn lời nói của mình có trọng lượng trước mặt Lương thị, nên đã dốc hết sức chuẩn bị cho kỳ thi đình, làm gì có chuyện ra ngoài uống rượu thế này?
Mặc dù thân thủ Thẩm Tấn không tệ, vẫn có thể đánh lại mấy đại hán kia, nhưng dù sao hắn cũng đang say rượu, mấy ngày sau chính là khoa thi đình, lỡ như mặt mũi sứt sẹo thì đến gặp vua kiểu gì?
Ôn Ngưng thầm nghĩ, vì để xem chuyện cười của Bùi Hựu mà bỏ qua tiền đồ của Thẩm Tấn đúng là không đáng. Nàng lập tức đứng dậy nói với Xuân Hạnh bên ngoài mấy câu.
Ở dưới lầu đang đánh nhau, bốn người lao vào đánh Thẩm Tấn, Vương Cần Sinh ở bên cạnh muốn giúp đỡ nhưng không chen vào được.
Ôn Ngưng nhìn Vương Hựu đứng đó nhàn nhã, tay áo đón gió, làm như chuyện không liên quan gì đến mình, thấy Vương Cần Sinh lùi lại thì lơ đãng đánh mắt với hắn ta.
Vương Cần Sinh lập tức hiểu ý, cưỡi lên người Tần Vũ, đánh vào mặt hắn ta.
Ôn Ngưng: ...
Bùi Hựu vẫn là Bùi Hựu.
Hai bên giằng co kịch liệt, Tần Vũ đổi khách thành chủ, cuối cùng chưởng quầy của Vân Thính Lâu lững thững đi ra, hộ vệ của quán cũng kéo đến.
Tần Vũ bị Vương Cần Sinh đánh liên hồi, trán và gò má đều sưng lên, nào chịu bỏ cuộc. Nhưng chưởng quầy thì thầm vào tai hắn ta mấy câu, sắc mặt hắn ta chợt biến, không được tự nhiên cho lắm, chỉnh lại y phục nhăn nhúm: "Lần này coi như các ngươi may mắn! Chúng ta đi!"
Trước khi đi còn không quên chỉ vào Vương Hựu: "Thư sinh nghèo, lần sau đừng để ta thấy mặt ngươi!"
Ôn Ngưng lặng lẽ thắp một nén hương cho Tần Vũ.
Lần sau... chúc ngài may mắn.
Kiếp trước hầu hết thời gian nàng đều ở hậu viện nên không nhớ Bùi Hựu có va chạm gì với Tần Vũ không, nhưng nàng biết hắn và Tần thượng thư kia không ưa nhau.
Nói vậy thì...
Ánh mắt Ôn Ngưng rơi trên người Vương Cần Sinh.
Người hầu này bênh vực Vương Hựu như vậy xem ra là một người trung thành. Kiếp trước nàng chưa từng thấy hắn ta ở bên cạnh Vương Hựu, cũng không biết sau này Vương Hựu phất lên hắn ta đã đi đâu.
Ôn Ngưng đóng cửa sổ lại, Lăng Lan lập tức hỏi nàng: "Cô nương, người vừa bảo Xuân Hạnh nói với chưởng quầy cái gì vậy? Sao người kia vừa nghe thì mặt biến sắc rồi rời đi?"
Ôn Ngưng cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Thật ra cũng không phải cái gì quá dọa người.
Ở những tửu lâu thế này đều sẽ nuôi hộ vệ. Khách lui tới hầu hết đều có thân phận bối cảnh, nếu xảy ra mâu thuẫn, chưởng quầy cũng không dám đắc tội với ai trừ khi thật cần thiết.
Nàng vừa bảo Xuân Hạnh xuống báo với chưởng quầy rằng hôm nay Ôn tham quân đặt hai phòng, một phòng cho nàng, một phòng khác là để dùng bữa với thống đốc phủ Kinh Triệu bàn việc quan trọng.
Tần Vũ là loại công tử ăn chơi quần là áo lượt, lúc gây chuyện không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ bị quản sự bắt tại trận về báo với cha mẹ, thúc phụ, thà nhịn một chút còn hơn phải ăn quả đắng.