"Lỗ mãng mời công tử tới đây, hy vọng không gây phiền toái cho công tử." Ôn Ngưng nhướng mày, thẹn thùng nói: "Vương công tử, mời ngồi."
Vương Hựu trông vô cùng dịu dàng, giống như lần đầu nàng gặp lại hắn năm đó.
Sau khi ngồi xuống, hắn tự nhiên lấy từ trong tay áo ra một gói đồ được bọc cẩn thận bằng giấy da trâu.
Bánh đậu phộng của Uyển Phương Trai.
Ôn Ngưng chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra, nàng nhất thời hoảng hốt.
Kiếp trước, Bùi Hựu cũng thích mua bánh đậu phộng cho nàng. Lúc đi làm về, thỉnh thoảng sẽ ghé qua Uyển Phương Trai một chuyến. Có lẽ là vì khi còn nhỏ nàng từng nói với hắn, nàng thèm ăn bánh đậu phộng ở Uyển Phương Trai. Khi đó cứ lúc nào bán được nhiều tiền hơn dự tính, họ lại chạy thẳng đến Uyển Phương Trai mua bánh.
"Đúng lúc đi ngang qua, nghe nói bánh ngọt của Uyển Phương Trai nổi tiếng hàng trăm năm nay, cô nương ăn thử xem sao."
Lời nói cũng hoa mỹ y như kiếp trước. Lúc đầu nàng còn cảm động vì sự chu đáo của hắn, chuyện đã qua lâu vậy rồi mà vẫn nhớ, nhưng sau đó thì...
Ôn Ngưng cười ngượng ngùng: "Vương công tử có lòng. Đây là bánh đậu phộng của Uyển Phương Trai sao? Tiểu nữ thích món này nhất đấy."
Nói xong, nàng cũng đưa tay mở gói bánh ra.
Vốn dĩ nàng định nói mình bị dị ứng đậu phộng, không ăn được, trực tiếp gạt đi sự dò xét của hắn, nhưng sau đó nàng thay đổi suy nghĩ, nói dối kiểu này nói ra thì dễ, che giấu lại khó, lỡ sau này bị lộ càng khiến người ta nghi ngờ.
Dù sao Uyển Phương Trai cũng là một cửa hàng lâu năm, có rất nhiều nữ tử trong khuê phòng thích ăn bánh đậu phộng ở đây.
Vương Hựu nghe nàng nói vậy, điểm sáng trong đôi mắt đen lại càng sáng hơn, hắn lập tức mỉm cười: "Cô nương lần này tới, có chuyện gì muốn nhờ tại hạ giảng giải vậy?"
Ôn Ngưng đưa miếng bánh đậu phộng vào miệng, nghe thấy lời này thì gò má đỏ lên.
Để có được biểu cảm này, nàng đã diễn đi diễn lại trước gương nhiều lần.
Nàng đặt chiếc bánh đậu phộng xuống, lấy tờ giấy đã chuẩn bị sẵn từ tay áo ra.
"Tiểu nữ biết được Vương công tử bác cổ thông kim (1), có tài văn chương, tiểu nữ vụng về làm được bài thơ này, xin... xin nhờ công tử xem qua."
Ôn Ngưng rũ mắt, cúi đầu đưa tờ giấy ra.
Giấy được xông hương rất tinh tế, cho dù là kiểu dáng hay màu sắc cũng đều cho thấy là đồ dùng trong khuê phòng.
Vương Hựu hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lấy.
Trong sương phòng có đốt một lò hương, khói nhẹ lượn quanh.
Dù cửa sổ đã đóng nhưng tiếng xe ngựa đi đường giữa trưa vẫn thoáng truyền vào.
Ôn Ngưng rũ mi, hai má ửng hồng.
Mặc dù đây là nàng cố ý làm vậy nhưng trong thâm tâm cũng thấy lúng túng.
Thứ nàng đưa cho Bùi Hựu là một bài thơ tình.
"Ngày xuân du ngoạn, hoa hạnh thổi đầy đầu.
Bên đường có thiếu niên nhà ai, chân bước đầy phong lưu.
Thϊếp nghĩ muốn gả cho người, sống bình yên đến hết đời này.
Cho dù bị lạnh nhạt, cũng không thấy thẹn thùng."
Ý tứ táo bạo như vậy, nếu ở kiếp trước, dù đánh chết nàng cũng không viết ra.
Mà cho dù có viết ra, nàng cũng sẽ không trực tiếp đưa cho đối phương.
Ôn Ngưng lặng lẽ ngước lên, biểu cảm của Bùi Bựu quả nhiên rất...
Vi diệu.
Phương thức tỏ tình lộ liễu như vậy, khiến cho người vui buồn không thể hiện ra mặt như hắn cũng cảm thấy thật khó tin.
Ôn Ngưng càng siết chặt túi thơm, cố gắng biến sự lúng túng của mình thành vẻ mặt ngượng ngùng. Thấy hắn hồi lâu không lên tiếng, thất thần nhìn về phía cửa.
Cũng may Lăng Lan vào rất đúng lúc, trong tay là ấm và tách uống trà.
Bùi Hựu nghe có người tới, dường như đã lấy lại tinh thần, ngón tay dài hơi động, gấp tờ giấy hoa tiên lại.
"Cô nương, công tử, mời uống trà."
Lăng Lan nhíu mày, đặt tách trà trước mặt hai người, lúc đặt trà cho Vương Hựu, nàng ấy "dường như" bị phân tâm bởi mảnh giấy, tách trà rung lắc, đổ thẳng lên người Vương Hựu, sau đó rơi xuống đất vỡ tan.
"Nô tỳ đáng chết!" Sắc mặt Lăng Lan tái nhợt, lập tức quỳ xuống.
"Vương công tử..." Ôn Ngưng vội vàng đứng lên, định sửa sang lại y phục giúp hắn.
"Không sao." Vương Hựu đứng lên, chắp tay nói: "Tại hạ tạm thời cáo lui, cô nương chờ một chút."
"Công tử..." Ôn Ngưng vẫn không nỡ, gọi thêm tiếng nữa.
Sau khi hắn biến mất sau bức tranh thủy mặc, Lăng Lan mới vỗ ngực thở ra một hơi, Ôn Ngưng cũng thả lỏng đôi vai cứng ngắc của mình.
"Cô nương..." Lăng Lan định nói "Căng thẳng chết mất", thì thấy nàng dùng ngón trỏ ra hiệu "suỵt", nàng ấy vội vàng đổi thành: "Cô nương, nô tỳ không cố ý..."
Sau khi nghe tiếng đóng cửa cách vách, Lăng Lan và Ôn Ngưng mới yên tâm thở phào.
"Có phải ta đổ nhiều trà quá rồi không?" Lăng Lan vội hỏi: "Cả một tách trà đầy, Vương công tử có quay lại nữa không?"
Kế hoạch ban đầu của họ chỉ là đổ một ít nước trà lên người hắn. Cô nương nói Vương công tử là người chú ý hình tượng nên nhất định sẽ ra ngoài xử lý vết nước trên y phục rồi mới quay lại.
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng ấy làm chuyện như vậy nên không thành thạo...
Đổ nhiều trà như vậy, chỉ sợ phải thay cả y phục.
Có ai ra cửa còn mang theo y phục đâu?
"Không biết." Ôn Ngưng khẳng định.
Hắn còn chưa đạt được kết quả như mong muốn sao có thể về luôn. Nhất là khi biết nàng cũng thích bánh đậu phộng của Uyển Phương Trai.
Quả nhiên, sau thời gian uống một tuần trà, cánh cửa cách vách lại được đẩy ra.
Lăng Lan nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Ôn Ngưng. Ôn Ngưng nhúng ngón tay vào nước trà quệt lên mặt Lăng Lan, căn chuẩn thời gian, giơ tay tát vào mặt Lăng Lan một cách tàn nhẫn.
Bốp!
"Tiện tỳ! Phá hỏng chuyện tốt của bổn tiểu thư!"
(1) Bác cổ thông kim: Hiểu hết đời xưa, thông suốt đời nay, chỉ người học rộng hiểu nhiều.