Chương 20: Vân Thính Lâu (3)

Vương Cần Sinh đang ở bên ngoài đợi công tử nhà mình.

Hắn ta hơi tò mò, gần đây có rất nhiều quan lại quý nhân đến làm quen với công tử, nhưng từ trước đến giờ công tử chưa từng đáp lại chứ đừng nói gì đến việc đến gặp. Còn quá đáng hơn là công tử đuổi hắn ta xuống dưới lầu, không cho hắn ta theo lên.

Cũng không biết người hẹn gặp công tử là ai.

Vương Cần Sinh còn đang đứng trong góc lẩm bẩm thì thấy Vương Hựu đi xuống.

Một vết nước lớn loang ra trên trường sam màu xanh xám.

"Công tử?" Vương Cần Sinh sợ hãi, bận rộn ra đón: "Công tử, có chuyện gì vậy? Ta... ta đi gọi xe ngựa."

Đang ở trên đường chính mà nhếch nhác như vậy sẽ bị người ta cười chê chết mất!

"Không cần." Vương Hựu giơ tay ngăn cản, đi đến tiệm y phục bên cạnh.

Vương Cần Sinh đi theo phía sau, hừ lạnh liếc xéo lầu một tửu lâu.

Người bên trong nhất định là cố ý làm nhục công tử, coi thường người khác! Đợi đến khi công tử thăng quan tiến chức, bọn họ có muốn với cao cũng đừng có mơ!

Vương Cần Sinh đã lên kế hoạch để trấn an Vương Hựu, nhân tiện mắng cho người bên trong một trận, nhưng không ngờ Vương Hựu thay y phục xong lại quay trở lại Vân Thính Lâu.

"Công tử..." Vương Cần Sinh bước gấp đuổi theo.

"Ngươi ở dưới đó ăn chút gì đi." Vương Hựu ném ít bạc vụn cho hắn ta, đi không ngoảnh đầu lại.

Vương Cần Sinh đành phải dừng bước, trơ mắt nhìn Vương Hựu vén tà áo lên lầu lần nữa.

Hôm nay Vương Hựu đến đây đúng là mang theo một ít kỳ vọng.

Khi nhìn thấy nàng ở chùa Từ Ân hôm đó, hắn đã cảm thấy nàng nhìn rất quen mặt.

Mặc dù tiểu cô nương năm đó nói nhà nàng ở Thành Tây, hắn đã đến Thành Tây tìm nhưng những hộ dân đã ở đó mấy chục năm chưa từng nghe thấy nhà nào có cô nương tên là "Tiểu Nhã".

Mấy năm nay không có tin tức gì của nàng, cũng không thấy nàng xuất hiện, khiến cho người ta nghi ngờ nàng đang che giấu điều gì đó.

Cho nên hôm đó Ôn Lan nói Ôn Ngưng muốn hẹn gặp, hắn lập tức đồng ý không chút do dự.

Lúc ở chùa Từ Ân có Ôn Lan ở đó, có lẽ nàng không tiện nhận hắn.

Nhưng hôm nay vừa gặp, nàng đã tặng hắn một bài thơ.

Nghĩ tới đây, Vương Hựu hơi nhướng mày.

Dáng dấp của nàng rất giống tiểu cô nương năm đó, biểu cảm hờn dỗi cũng rất giống, ngoài ra cũng thích ăn bánh đậu phộng của Uyển Phương Trai. Thậm chí đến bài thơ này, hết sức táo bạo khác người, lại hơi giống với chuyện mà tiểu cô nương tinh quái năm đó có thể làm ra.

Nhưng tại sao nàng lại không trực tiếp nhận hắn?

Vương Hựu đẩy cửa, đi thẳng về phía bức tranh thủy mặc, vừa định đẩy ra thì, bốp!

"Tiện tỳ! Dám làm hỏng chuyện tốt của bổn tiểu thư!"

"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, xin cô nương tha cho nô tỳ!"

Mặc dù Lăng Lan chưa từng bị Ôn Ngưng đối xử như vậy, nhưng trước khi vào Ôn phủ, nàng ấy đã nhìn thấy cảnh tượng này rất nhiều lần nên diễn xuất hết sức sống động.

Ôn Ngưng cầm tách trà ném xuống, tức giận nói: "Nếu không phải ngươi, Vương công tử đã thần phục dưới váy ta rồi, chứ còn nhớ đến "Tiểu Nhã" gì đó nữa?"

"Ngươi lại chọn đúng lúc này để bưng trà lên, bưng lên thì cũng thôi đi, đến tách trà cũng cầm không vững!"

"Thất lễ trước mặt người ta như vậy, bảo hắn sẽ nghĩ thế nào về ta, nghĩ thế nào về Ôn phủ! Nếu như ngươi bị tạt cả một tách trà như vậy vào người, ngươi có quay lại nữa không?"

"Ngươi chính là không muốn ta được sống yên ổn! Muốn hủy hoại chuyện hôn sự của ta đúng không?"

"Không phải... nô tỳ không dám... ngày khác nô tỳ sẽ đến xin lỗi Vương công tử..."

Ôn Ngưng lại đập vỡ tách trà của Bùi Hựu, dùng giọng nói gay gắt mà cả hai kiếp nàng chưa từng dùng qua, nói: "Ngày khác? Hôm nay hắn rời đi, ngày khác ngươi nói sẽ là sau kỳ thi đình, đến lúc đó với dung mạo, tài hoa của hắn, còn đến phiên cô nương nhà ngươi sao?"

"Vả miệng! Tự vả miệng mình đi!"

Thấy Bùi Hựu không vào, Ôn Ngưng ra hiệu cho Lăng Lan đánh vào mu bàn tay nàng là được.

Nhưng sau khi suy nghĩ một lát, Lăng Lan tự tát vào mặt mình, đang định tát cái thứ hai...

"Ôn cô nương đang bực bội trong người, Vương mỗ không quấy rầy nữa, còn có việc quan trọng phải làm, xin cáo từ."

Giọng nói trong trẻo, lạnh lùng đến cực điểm.

Chỉ một lát sau, cửa vang lên một tiếng "rầm".

Lăng Lan còn đang định tát mình thêm cái nữa, tay đang giơ lên giữa không trung, mở to hai mắt, ra hiệu cho Ôn Ngưng: "Đi rồi?"

Ôn Ngưng đau lòng vội vàng đỡ nàng ấy đứng lên, dùng khăn tay lau mặt cho nàng ấy, sau đó lấy thuốc cao đã chuẩn bị sẵn ra.

Lăng Lan không chắc Bùi Hựu có vào không nên cái tát trên mặt là thật, trên mặt nàng ấy giờ đã in năm dấu tay đỏ.

"Cô nương, sao ta có cảm giác... Vương công tử rất tức giận?"

Lăng Lan không biết nội tình nên thấy hơi run.

Giọng điệu của công tử vừa rồi vô cùng lạnh lùng cứng rắn, so với vừa nãy thì như hai người khác nhau, ngay cả tiếng mở cửa cũng to hơn lúc hắn mới đến, mà dường như đã là kiềm chế xuống một ít rồi.

"Cô nương, người chắc chắn làm vậy, mối nhân duyên này sẽ thành chứ?" Lăng Lan cảm thấy vô cùng bối rối.

Hôm đó, Ôn Ngưng đã nói hết cho nàng ấy về những việc hôm nay phải làm, nguyên nhân thì chỉ nói là để tác thành mối nhân duyên tốt cho nàng. Nàng ấy suy nghĩ mấy ngày vẫn không thông, chẳng lẽ Vương công tử tuy bề ngoài đường đường chính chính nhưng thực chất lại có sở thích khác người?

Nếu không, ai lại đi thích một cô nương điêu ngoa, hở tí là đánh chửi?

"Cô nương, cô nương, chẳng lẽ ngài ấy... có sở thích kỳ lạ..." Mặc dù Lăng Lan chưa từng rời khuê phòng, nhưng đã nghe được rất nhiều chuyện hiếm lạ từ hai tên sai vặt của Ôn Lan và Ôn Kỳ, nhưng nàng ấy cũng không dám nói trắng ra, chỉ nói: "Cô nương, người ngàn vạn lần đừng vì hôn sự với Thẩm công tử tan vỡ mà tự ngược đãi mình!"

Ôn Ngưng bị nàng ấy chọc cười, nhướng mày trêu chọc: "Không hổ là A Lan tỷ tỷ, kiến thức sâu rộng đấy."

Khuôn mặt vốn đang sưng của Lăng Lan càng đỏ hơn: "Không phải... chỉ là... ta thấy lo lắng thôi..."

"Yên tâm đi." Ôn Ngưng cẩn thận bôi thuốc cao lên mặt Lăng Lan: "Chuyện này ta tự có tính toán."