Chương 2

2.

Tôi chết trong một con hẻm vắng.

Trước khi chết, trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại khuôn mặt khinh nhờn và ghê tởm đó đang mỉm cười với tôi, trong khi đó tay hắn thì cứ sờ mó khắp cơ thể tôi. Tôi không muốn nhớ lại việc hắn xé quần áo tôi như thế nào và cũng không muốn nhớ lại những lời nói thô tục cạnh tai thời điểm đó như thế nào.

Chờ đến khi Bùi Ân phát hiện ra tôi thì cũng đã qua muộn, anh ta quỳ xuống trước người tôi mà khóc, sau đó anh ta ôm lấy cơ thể dơ bẩn tôi lên, anh ta còn chưa bao giờ ôm tôi chặt như vậy đâu, giống như muốn hòa thân thể tôi vào lòng anh ta vậy.

Anh ta cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, sau đó cẩn thận hôn lên mặt tôi, nhưng nước mắt của anh lại cứ tí tách rơi.

Nhưng tôi nhớ, đây là lần đầu tiên anh ta hôn tôi.

Anh ta nói tôi hãy kiên trì thêm một chút, bác sĩ sắp đến rồi.

Anh ta nói tôi bây giờ có phải là đang rất đau đúng không?

Anh nói anh muốn gϊếŧ đám người kia, anh muốn đem tên khốn đó chặ.t thành nghìn mảnh.

Nhưng tôi dường như không nghe thấy gì, chỉ có thể trơ mắt thấy anh ấy dần mất kiểm soát và dường như sắp phát điên.

Tôi nói, "Đừng chạm vào tôi, bẩn lắm."

Tôi lại nói, "A Ân, sau này hãy quên tôi đi và sống thật tốt được không....."

Sau khi tôi đi, Bùi Ân giống như là trở thành một con người khác. Anh ta bắt đầu tìm kiếm địa vị của mình và rơi vào con đường tranh giành quyền lực.

Tôi không có biến mất, chỉ là bây giờ biến thành vong hồn vẫn luôn đi theo anh, nhìn anh từ một thiếu niên ấm áp biến thành đại lão lạnh lùng quyết đoán.

Cuối cùng anh ta cũng tìm thấy tên khốn đã làm chuyện đồϊ ҍạϊ với tôi ngày hôm đó, anh tính kế để tên khốn đó dính vào khoản vay nặng lãi, một con đường đi rồi cũng không thể quay lại được nữa.

Tên chủ cho vay nặng lãi cũng rất tàn nhẫn nói hai câu đã cắt lưỡi, cắt gân tay, gân chân khiến hắn ta bị tàn phế hoàn toàn, hắn không thể chạy trốn cũng không thể phản kháng, cuộc tra tấn kéo dài suốt ngày đêm và cuối cùng thì ném hắn đi bằng những thủ đoạn tàn ác nhất.

Bùi Ân rất thông minh, từ đầu đến cuối đều khiến cho mình trở nên trong sách như thể anh không liên quan gì đến chuyện đó. Nhưng trong bóng tối thì cũng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào từng khoảnh khắc đau khổ của tên đó.

Cuối cùng cười cười nói hắn đáng chết.

Cho đến sau này, anh ấy gặp một người phụ nữ có nét mặt rất giống tôi. Một cái cau mày, một nụ cười, một cử chỉ cũng đều rất giống. Khi anh say rượu, anh ôm cô ấy vào lòng và gọi cô ấy là Chi Chi.

Người phụ nữ mà Bùi Ân mang về là cảnh sát chìm, thực ra Bùi Ân đã biết tất cả mọi thứ. Nhưng anh nhất quyết giữ người phụ nữ lại, giam cầm cô ấy ở lại bên cạnh anh.

Tham vọng của Bùi Ân rất lớn, anh muốn nuốt hết tất cả phái ngầm ở tỉnh A.

Nhưng mà tại bước cuối cùng sắp thành công, lại bị thì băng nhóm ma túy sắp bị thôn tính đã bị dồn vào chân tường và bắt cóc người phụ nữ mà anh mang về.

Ông trùm của băng buôn ma túy rất thông minh, nắm bắt được điểm yếu của Bùi Ân liền nhanh chóng nhắm vào người phụ nữ kia. Ông ta yêu cầu Bùi Ân đến một mình để thương lượng.

Bùi Ân đến đó, trên một chiếc thuyền đổ nát, nhưng cuối cùng anh lại chọc giận bọn bắt cóc, họ tức giận đến mức muốn đâm chết La Tranh Vãn.

Bùi Ân lập tức mất đi lý trí, trong mắt không giấu được sát ý, nhưng anh lại vững vàng bảo vệ được La Tranh Vãn.

Tôi không biết anh vẫn luôn luôn trầm ổn, vì sao lại đột nhiên mất đi lý trí, tôi khóc lóc nói anh đi nhanh, đáng tiếc anh căn bản không nghe thấy.

Anh bảo vệ La Tranh Vãn, hy sinh thân mình bị đâm mười mấy đao.

Khi cảnh sát đến, anh bị ném xuống biển trong tiếng la hét của La Tranh Vãn. Trước khi chết, nước mắt ướt đẫm từ khóe mắt anh chảy qua má, anh ta thì thầm.

Anh mỉm cười nói, "Chi Chi, lần này tôi không đến muộn đâu......"

La Tranh Vãn không khống chế được khóc lớn như một đứa trẻ, khoảnh khắc Bùi Ân bị ném xuống biển, cô ấy liền đột nhiên bất tỉnh.

Tôi như là đang ở gần bờ vực của sự sụp đổ, tôi biết rằng dù có tức giận đến đâu cũng không giúp được gì. Tôi không thể làm gì cả, bởi vì tôi đã chết rồi.

3.

Nhưng bây giờ tôi đã trở lại năm thứ ba sau khi tôi chết.

Lúc này Bùi Ân mỗi ngày đều liếʍ máu trên đầu dao, tựa như có thái độ của một tên cầm đầu băng đảng.

Anh tự tay lật đổ sự thống trị của cha tôi Ôn Hải ở thành phố A.

"Lâm ca, anh xem một chút, hôm nay mới đến một con hàng mới".

Tôi bị bịt mắt, tay chân cũng bị dây vải trói chặt.

Tôi mơ hồ có cảm giác như mình đang bị trói vào một con tàu lớn, vì tôi có thể mơ hồ nghe thấy tiếng sóng vỗ.

Tôi không phải là người duy nhất bị trói, cơ thể rêи ɾỉ khó chịu và vùng vẫy của người phụ nữ bên cạnh khiến tôi mơ hồ có cảm giác khó chịu.

Khi người nói trước đó thô bạo kéo khăn bịt mắt của tôi ra, tôi nheo mắt khó chịu.

Đèn trên thuyền rất sáng.

Người đàn ông tên Lâm ca trước mặt nhìn có vẻ đã ngoài năm mươi, nước da ngăm đen, thời gian đã để lại dấu vết không thể xóa nhòa trên gương mặt, nụ cười càng thêm thô tục.

"Được rồi, chuyện này tao đã làm rất kín đáo rồi, nếu cấp trên mà biết được những gì mày biết, tao cũng không thể giải thích được. Đến lúc đó, mày khó tránh khỏi phải chịu thiệt thòi."

Lúc này tôi mới nhìn rõ người bên cạnh hắn, tóc rối bù, hàm răng vàng khè, một mắt mù nhắm chặt.

Giờ phút này, đang khom lưng liên tục gật đầu.

Môi trường trên đây thực sự rất tồi tệ, một nhóm phụ nữ bị trói chui rúc vào nhau để sưởi ấm, sau khi bịt mắt được tháo ra, đôi mắt sợ hãi của họ không còn nơi nào để trốn.

Con tàu không đi được bao lâu, tôi và những người phụ nữ khác đều bị đưa đi. Bởi vì một lần nữa bị bịt mắt, sự bất ổn của tôi đã được giải quyết trong tâm trí.

Ngay khi Lâm ca đưa chúng tôi đến nơi, hắn tháo bịt mắt chung tôi ra và nói với giọng điệu đe dọa.

"Đều an tĩnh một chút cho lão tử, nếu không lão tử gϊếŧ chết các ngươi".

Tôi bình tĩnh đến lạ lùng.

Tôi nhìn quanh căn phòng chật hẹp này, trong đó có vài chiếc giường rất đơn giản.

Trời thì tối đen bên trong là những ngọn đèn cũ đang nhấp nháy.

Cuối cùng, trong hai ngày tiếp theo, tôi và một vài cô gái đã trốn thoát vào ngày cuộc đấu giá sắp diễn ra.

Nhưng cuối cùng chúng tôi đã bị phát hiện. Một vài người đàn ông to lớn thô bạo cầm gậy trong tay, chửi thề và hét lên.

"Con đĩ, chờ đó cho lão tử, chờ lão tử bắt được ngươi nhất định phải gϊếŧ cho ngươi".

Suy cho cùng, thể lực của phụ nữ không bằng nam giới cường tráng, hơn nữa chúng tôi không có phương tiện để chạy trốn, chẳng bao lâu sau đã có vài người bị túm tóc và tát.

Đợi đến sau khi hoàn toàn trốn thoát tôi mới phát hiện, những người khác đều đã bị bắt trở về.

Tôi đột nhiên ngã xuống và ngồi bệt xuống đất, thở dốc.

Nghĩ đến hoàn cảnh mà những người phụ nữ đó phải đối mặt, lòng tôi lại chua xót.

Cảm giác bất lực đã lâu hiện lên trong tâm trí tôi.

Tôi không quan tâm đến số phận của người khác, tôi nghĩ về Bùi Ân sắp chết trong năm nay, nhưng tôi lại nghĩ về việc mình nên xuất hiện bên cạnh anh ấy với thân phận như thế nào.

Anh ta, một người không tin vào ma quỷ, thần thánh, sao có thể tin vào lời nói phiến diện của tôi, tin rằng tôi chưa chết, tin rằng tôi không phải là gián điệp được ngụy trang phái đến ẩn nấp bên cạnh anh ta?

"Xin chào, cô cần giúp đỡ gì không?"

Không biết từ khi nào, trời bắt đầu mưa phùn. Người phụ nữ ngồi trong xe nhìn thấy tôi đang ngồi trên mặt đất.

Cô ấy có một mái tóc thẳng màu đen, khuôn mặt dịu dàng nhìn tôi với vẻ mặt thiện chí.

Mà lúc này ta đầu nhếch nhác, khóe miệng thậm chí tràn ra máu, trên quần áo toàn là vết bẩn của bùn đất bị nhiễm bẩn.

Tôi ngẩng đầu nhìn kỹ, đột nhiên đồng tử đột nhiên co lại.

Trong xe còn ngồi một người đàn ông, tôi liếc mắt liền có thể nhận ra hắn.

Nhưng anh ấy không nhìn tôi mà nói điều gì đó với đầu bên kia điện thoại một cách thiếu kiên nhẫn.

---Là Bùi Ân.

Trong đêm tối, đường nét khuôn mặt của người phụ nữ lúc đầu rõ ràng không rõ ràng.

——Là La Tranh Vãn.

Tôi vội hạ giọng và cố tình cúi đầu

"Không, không, cảm ơn..."

Tranh cãi một phen, La Tranh Uyển cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ cười, đóng cửa sổ xe rời đi.

Tôi nhìn Bùi Ân còn nguyên vẹn, nước mắt chợt ứa ra trong mắt, bây giờ đều không kìm lòng được mà trào ra.

4.

Tôi tìm lại ngôi nhà nơi mình ở, lấy thẻ ngân hàng cất trong tủ, tự mình thuê một căn nhà và bắt đầu cuộc sống mới

Vì sợ bị nhận ra nên tôi không ở lại ngôi nhà này quá lâu mà nhanh chóng rời đi.

Tôi không có ý định xuất hiện ở bên người Bùi Ân nữa, chỉ hy vọng ở trong bóng tối có thể bảo vệ tốt cho anh để cho anh an ổn sống qua hết đời người.

Nghĩ đến kiếp trước La Tranh Vãn khóc thảm như vậy, tôi liền biết, cô ấy là yêu Bùi Ân.

Giữa sự nghiệp và tình yêu, cô ấy đã đấu tranh rất lâu, ngay cả bản thân cô ấy cũng không rõ làm thế nào mà lại yêu Bùi Ân, nhưng tôi ở bên cạnh lại nhìn thấy rõ ràng.

Bùi Ân không chỉ khống chế phần lớn thế lực của tổ chức ngầm này, ngay cả trên thị trường, cũng có thế lực độc quyền lâu dài.

Bây giờ anh ấy đang ngồi trong văn phòng của mình trong tòa nhà công ty và anh ấy trả lời điện thoại.

"Ông chủ, La tiểu thư gần đây cùng cục cảnh sát bên kia liên hệ mật thiết, ngài bên này nhất định phải cẩn thận".

Bùi Ân gõ ngón tay thon dài lên bàn, trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó.

"Ừ, biết rồi, lô hàng ở khu vực phía Bắc thế nào rồi?"

"Rất khó nói, gần đây Trịnh Trầm khu Bắc không được an phận lắm, hình như là nghe theo lời xúi giục của ai đó, một lô hàng đã bị ép trong tay, hắn cũng không chịu nhổ ra".

"Tùy cậu, dạy hắn một bài đi, đừng đánh chết người là được"

Anh chậm rãi nói ra từng chữ, từng chữ đều đầy mỉa mai, vẻ mặt không thay đổi.

"Còn gì nữa không?"

Bùi Ân lại nói

Người đối diện nán lại một lúc, do dự.

"Còn nữa......Gần đây người dưới cấp nói, nhà trước đây của ngài và Ôn tiểu thư có người đến."

Những ngón tay chỉ của anh đột nhiên dừng lại, hơi thở trở nên hỗn loạn.

"Ai? tìm được chưa?"

Giọng điệu của Bùi Ân trầm xuống rất nhiều, khiến người đối diện toát mồ hôi lạnh.

"Tôi, tôi không biết. Khi chúng tôi đến, người đó đã đi rồi. Hay là cố ý đi ra khỏi cửa khác của tòa nhà hay không thì tôi không biết?"

Bùi Ân chỉ là chậm rãi phun ra hai chữ liền cúp điện thoại.

"Kiểm tra đi".

Trong công việc của hắn, điều cấm kỵ nhất là có điểm yếu.

Đáng tiếc, điểm yếu của hắn đã chết rồi.

Hắn nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại, người phụ nữ trong ảnh đang nhắm mắt ngủ trưa, trời đã xế chiều, nắng chiếu vào mặt cô.

Buổi chiều hôm đó, Bùi Ân lén hôn nàng, cùng với tuổi trẻ của thiếu niên.

La Tranh Vãn không để ý hình tượng đẩy cửa phòng làm việc của Bùi Ân ra, khi Bùi Ân ngẩng đầu nhìn về phía cô, cô không thể khống chế được nữa.

Nước mắt của cô giống như những viên ngọc trai từng hạt nhỏ lăn xuống, cô nhìn Bùi Ân, run rẩy rồi lao mình vào vòng tay anh.

La Tranh Vãn mang theo khóc lóc, thanh âm lại xen lẫn vui sướиɠ.

"Rất tốt, anh không sao. Em nhớ anh nhiều lắm, Ân".

Bùi Sâm nhìn người trong ngực, khó chịu nhíu mày, đẩy cô xa mà không để lại dấu vết.

"Có việc?"

Cô tùy tiện lau nước mắt ở khóe mắt, nắm lấy tay Bùi Ân.

"Ân, anh dừng lại đi, chúng ta rời khỏi đây được không?"....."

Đôi mắt của Bùi Ân trầm xuống, trên mặt lạnh lẽo lần đầu tiên xuất hiện sự méo mó.

"Chuyện của tôi, từ khi nào thì cô có quyền xen vào vậy?"

La Tranh Vãn nhìn Bùi Ân, trong mắt đều là thê lương.

5.

Bùi Ân trở về ngôi nhà cũ, ban đêm hắn chợt mơ thấy người mà hắn ngày đêm nhớ đến.

Cô đứng đó lặng lẽ, nhìn hắn với nụ cười dịu dàng.

Chờ hắn đi tới gần vô, muốn ôm cô vào lòng, thì cô lại tránh đi.

Cô ấy nói

“Anh không thích tôi nữa, phải không?

Nhìn đôi mắt ngấn nước của cô, như làm tan đi màn đêm đen tối.

Hắn nắm tay cô, muốn giải thích nhưng lại không mở miệng được

"Anh đã quên tôi rồi sao, Bùi Ân, anh thích cô gái kia đúng không?"

"Không, không......"

Pei Jin âm thầm cố gắng thuyết phục cô ở lại, nhưng cô càng đi xa hơn cho đến khi rời đi.

Bùi Ân tỉnh lại.

Trên trán toát mồ hôi, thở hồng hộc, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.

Ôn Ly Chi, Chi Chi......

Bùi Ân theo thói quen cầm lấy chiếc điện thoại di động bên giường nhìn xem, thấy cuộc gọi nhỡ liền bấm gọi lại.

Người đối diện cố ý giảm âm lượng, cung kính nói.

"Ông chủ, Trịnh Trầm bên kia quả nhiên có động tác".

Khóe môi Bùi Ân cong lên, trong mắt đều là thờ ơ.

"Nếu hắn dám cùng tôi cầm hàng mà đàm phán điều kiện, e rằng không chỉ là bị người khác lợi dụng mà thôi, chúng ta đi tra xem hắn đứng sau hắn là ai".

Đối diện lập tức trả lời, cho đến khi Bùi Ân cúp điện thoại.

Màn đêm nặng nề trôi nổi, nhưng ánh sáng lấp lánh lặng lẽ đến.

Cùng với tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm, tôi đứng dậy bắt đầu công việc trong ngày.

Vẫn còn một thời gian nữa trước khi La Tranh Vãn bị bắt cóc, vì vậy tôi không quá lo lắng cho sự an toàn của Bùi Ân.

Số tiền trong thẻ không đủ trang trải chi phí trong tương lai nên tôi đã tìm được một công việc tương đối kín đáo là gia sư riêng.

Tôi dạy là một cậu bé học lại năm thứ hai, vốn tưởng rằng có kinh nghiệm như vậy, cậu ấy sẽ rất nghe lời ngoan ngoãn.

Không ngờ cậu bé lại rất nổi loạn

Lần đầu gặp nhau, tôi thản nhiên buộc tóc cao và chọn chiếc váy trắng tinh có điểm nhấn màu xanh nhạt để trông dễ gần hơn.

Nhưng kết quả là

"Cô ơi, cô là đang đi hẹn hò sao?"

Đây là lời đầu tiên cậu bé nói với tôi khi tôi gặp cậu ấy.

Sau đó, tôi không ngờ lại trở nên nghiêm khắc, nhưng càng như vậy, anh càng Hiếu thắng, cho đến khi bị bà chủ mắng.

"Đoàn Hoài Dương, học tập chăm chỉ, nếu học lại năm thứ hai không đậu thì cút ra khỏi nhà!"

Sau khi ở chung với Đoàn Hoài Dương một thời gian, tôi rất hiểu những gì mẹ cậu ấy đang làm.

Không có đầu óc thông minh nhưng lại cực kỳ nổi loạn, gia đình bảo cậu đi về phía đông nhưng cậu lại muốn đi về phía tây. Ngay cả khi tôi giúp cậu ấy làm bài tập, cậu ấy cũng bồn chồn, tôi đang học bài và nói chuyện điện thoại với bạn gái cậu ấy.

"Sắp thi đại học rồi, nếu em không học giỏi nữa thì thi không được vào trường tốt đâu".

Ngày đó tôi đặc biệt nghiêm túc dạy dỗ cậu, nhưng cậu dường như lại bị biểu tình nghiêm túc của tôi chọc cười.

"Giáo sư, cô không cần phải nghiêm túc như vậy chứ, nhà tôi có tiền, tôi không thi được, tôi có thể kế thừa công ty của cha tôi, cả đời ăn uống không lo lắng. Tôi thậm chí có thể thuê những người cố gắng thi vào trường để làm việc cho tôi. Vì vậy, giáo sư, tôi không quan tâm chút nào".

Qua ánh mắt của chàng trai trẻ, tôi nghĩ đến Pei Jin.

Tôi nghĩ đến tôi và rúc vào căn nhà nhỏ đổ nát để sưởi ấm cho nhau.

Ban đêm có rất nhiều muỗi, trên người hắn luôn có vết cắn. Vào một ngày hè nắng gắt, anh ấy lén lút thức dậy vào lúc nửa đêm và dùng quạt quạt cho tôi.

Những ngày đó thực sự khó khăn, khó khăn không thể tưởng tượng được.

Nhưng anh ấy rất thông minh nhưng không hề sa sút trong việc học. Cuối cùng, Bùi Ân đã vượt qua kỳ thi A, và ngày của chúng tôi cũng đã bắt đầu bình minh.

Nhưng ngay khi chúng tôi vất vả muốn chịu đựng đến cuối cùng, tôi bất ngờ rời đi.

Thời gian thoáng qua, những khổ nạn trong quá khứ dường như lại toàn bộ đè lên thân thể của Bùi Ân, hy vọng của hắn lúc đó đã sụp đổ.

Tôi lại nhớ đến ánh mắt của Bùi Ân trước khi tôi chết, giống như trái tim ngừng đập, toàn bộ ánh mắt có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang mờ đi.

Hắn giống như mất hồn, cố gắng tìm kiếm cái gì đó.

Tim tôi co giật kịch liệt, lời nói của Đoàn Hoài Dương không nghi ngờ gì đã đâm vào tim tôi. Cậu ấy có gia đình và tiền bạc.

Không có gì phải lo lắng.

Nhưng còn Bùi Ân thì sao? Bùi Ân có gì?

"Cậu nếu không muốn học, vậy tôi cũng không cần phải ở lại đây".

Tôi cúi đầu thu dọn đồ đạc, thản nhiên nói.

Đoàn Hoài Dương vòng một bàn tay to lớn quanh cổ tay tôi, mỉm cười nhìn tôi.

"Giáo sư, ngươi tức giận rồi?"

Đoàn Hoài Dương sinh ra đã tốt, ánh mắt trìu mến có thể quyến rũ người ta đến chết.

Cậu ấy đã hẹn hò với nhiều bạn gái và tìm họ một cách dễ dàng. Cuối cùng sau khi gặp được người khiến cậu hứng thú, cậu cũng không thể để cô ấy bỏ chạy dễ dàng được.

"Được rồi, giáo sư, cô đừng tức giận, tôi học còn không được sao?"

Anh cúp máy với bạn gái rồi mỉm cười xoa xoa cánh tay tôi vẫn chưa rời khỏi anh.

"Giáo sư, dạy tôi, tiền không phải là vấn đề. Tôi thực sự muốn học".

Tôi nhẹ nhàng thở dài, coi như là vì tiền tôi cũng không thể như vậy tùy hứng.

Tôi thiếu tiền, ít nhất là bây giờ.

Tôi đã tốn rất nhiều tiền để thám tử tư theo dõi từng cử động của Bùi Ân. Một khi có chuyện gì, cũng kịp ứng biến.

Tôi sợ việc mình đến thế giới này sẽ gây ra hiệu ứng cánh bướm nên tôi đặc biệt chú ý đến sự an toàn của Bùi Ân.

Tôi gạt tay Đoàn Hoài Dương ra, nhàn nhạt nói

"Tiếp tục học đi".