Chương 1

Văn án

Ôn Ly Chi × Bùi

Tôi trở thành Bạch Nguyệt Quang của thiếu niên nham hiểm, năm thứ ba sau khi chết tôi sống lại rồi.

"Đừng chạm vào tôi, bẩn."

Đây là lời cuối cùng tôi nói trước khi chết, tôi nhìn cậu bé ngã gục trước mặt và cố gắng mỉm cười.

"A Ân, quên tôi đi, sống thật tốt được không.....?"

Tôi dùng chút sức lực cuối cùng để vuốt ve khuôn mặt anh, sau đó nói lời tạm biệt cuối cùng với anh.

Sau này tôi mới biết mình chính là Bạch Nguyệt Quang của nam chính chết sớm trong sách, đồng thời cũng là cơ hội để nam chính Bùi Ân thành công hắc hoá.

Nhưng tôi không có biến mất, tôi chỉ là hóa thành vong hồn luôn ở bên người Bùi Ân.

Tôi cũng tận mắt nhìn anh chết trong tay bọn buôn ma túy, nhìn hắn bị bọn buôn ma túy đâm mười mấy đao vào người, nhìn hắn bị tàn nhẫn ném xuống biển.

Sau đó tôi sống lại, về năm thứ ba sau khi chết.

_______________

Tác giả: 柿柿如意

Edit: Góc nhỏ của Liz

_______________

1.

Bùi Ân từ nhỏ sống trong nước sôi lửa bỏng, hoàn cảnh bên trong gian khổ cực kỳ.

Có thể nói sự xuất hiện của tôi đã trở thành tia sáng cho sự sống của anh.

Thay vì nói như vậy, thì có thể nói chúng tôi chính là sự cứu rỗi lẫn nhau.

Bố tôi là ông trùm xã hội đen, nhưng tôi là con gái ngoài giá thú của ông ta.

Đó là lần đầu tiên tôi đi theo cha tôi đến quán bar, mà quán bar trong miệng cha tôi thực ra là mánh lới quảng cáo mở sòng bạc, hang gái mại da^ʍ của ông.

Lúc đó tôi đã trưởng thành rồi, người được gọi là bố tôi muốn dạy trước cho tôi một số quy tắc để có thể giúp đỡ đứa con ruột mà ông yêu quý.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Bùi Ân, tay chân anh ấy đều bị xích lại, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, tôi nhìn vào mắt anh ấy, nhưng lại không thấy được đáy đôi mắt đen láy của anh ấy.

Bùi Ân nhìn như chỉ là một thiếu niên, nhưng trên người lại đầy vết thương, vết thương nghiêm trọng đến mức bắt đầu mưng mủ.

"Lão đại, tên nhãi này là một đứa cứng đầu, nhìn đói mấy ngày rồi không nói gì. Sau đó còn dùng roi đánh cũng không có tác dụng".

Cha tôi Ôn Hải tiện tay ném một nửa điếu thuốc lá đã hút xuống đất, giày da dẫm qua mặt đất, dập tắt tàn thuốc.

Thân hình Ôn Hải rắn chắc và gầy gò, ở tuổi trung niên không có dấu hiệu tăng cân. Hồi đó, chính vì khuôn mặt này mà tôi bị mẹ mê mệt đến thế.

Ông cong chân ngồi xổm trên mặt đất, nhìn thẳng vào Bùi Ân.

Bàn tay rộng lớn không chút lưu tình cho anh một cái tát, chiếc nhẫn ngón tay sắc nhọn cứa rách khuôn mặt của Bùi Ân.

"Tiểu tử, ngoan ngoãn đi, mày sẽ bớt đau khổ hơn. Đừng đợi lão tử đâm chết mày, ném mày xuống sông mới hối hận."

Ôn Hải ánh mắt ra hiệu, đám vệ sĩ phía sau lập tức hiểu ra, cầm gậy bao vây về phía Bùi Ân.

Bùi Ân bị đánh rất dã man, vết thương cũ xen lẫn vết thương mới. Qua tiếng la hét của thủ hạ, tôi còn nghe thấy tiếng xương gãy.

Lúc đó tôi mới mười tám tuổi, tim bị sốc bởi những cảnh tượng trước mắt như sắp nhảy ra ngoài. Cơn sợ hãi ngay lập tức tràn ngập toàn bộ cơ thể tôi.

Tôi chỉ cảm thấy đánh tiếp, Bùi Ân sẽ chết.

"Tiếp tục, nó không mở miệng cầu xin tha thứ thì tiếp tục, đánh chết thôi".

Dù vậy, anh ta vẫn không nói một lời nào mà chỉ dùng giọng khàn khàn đập xuống một cây gậy. Mãi cho đến khi cây gậy rơi vào sau đầu, anh mới suýt ngất đi.

"Đại ca, nó ngất rồi".

Thủ hạ cuối cùng cũng dừng tay, chờ đợi chỉ thị của Ôn Hải.

Ánh mắt sắc bén của Ôn Hải nhìn tôi, mở miệng

"Đã xem chưa? Làm việc này, nhất định phải tàn nhẫn. Đừng nói tao không đối xử tốt với mày, vì lợi ích của người mẹ đã chết của mày, tao sẽ cho mày cơ hội tiếp quản này".

Ông ấy nghĩ tôi quay lại với ông ấy là để chia tài sản của gia đình ông ấy. Nhưng thực tế, tôi chỉ muốn có một nơi để ở, giống như một cuộc sống bình thường của người bình thường.

Ôn Hải cũng không có ý định bỏ qua cho anh, một chân vừa mới nghiền tàn thuốc như vậy giây sau liền giẫm lên trên tay Bùi Ân.

Sau đó, ông nhấc chân dời đi, hai tay đút túi giống như nhìn súc sinh bình thường nhìn về phía Bùi Ân.

"Cái này, phế đi".

Dưới hạ thủ hạ tự nhiên là nghe hiểu, không biết từ đâu móc ra một thanh phong đao, thuận tay liền muốn đâm xuống.

"Không, không, cha để cậu ấy đi, làm ơn".

Ôn Hải hình như là nghe được chuyện cười gì đó, vẻ mặt khinh bỉ nhìn về phía tôi. Trên mặt ông dần dần xuất hiện vết mài mòn của năm tháng, nếp nhăn khi cười đều lộ ra.

"Mày nói, để tao tha cho nó?"

"Thả hắn ra, coi như là cha nợ mẹ con một khắc liền xóa sổ".

Trái tim tôi như treo ở miệng vách đá, cảm xúc kỳ lạ xoay quanh trong lòng. Cuối cùng đã đưa ra một lựa chọn.

Sau đó tôi đưa Bùi Ân về nhà mình, từ lúc đó tôi không còn cô đơn nữa.