[Nam chính phúc hắc lười biếng × Nữ chính mềm mại ngọt ngào] [Lâu ngày gặp lại/ Thầm mến thành sự thật] ____ Lúc còn học đại học, Trần Chức Hạ và Kỳ Hàng là kiểu người không thể hít chung một bầu khí …
[Nam chính phúc hắc lười biếng × Nữ chính mềm mại ngọt ngào]
[Lâu ngày gặp lại/ Thầm mến thành sự thật]
____
Lúc còn học đại học, Trần Chức Hạ và Kỳ Hàng là kiểu người không thể hít chung một bầu khí quyển.
Anh là thiên chi kiêu tử của học viện nghệ thuật, nhiệt tình hào hoa, nổi tiếng từ nhỏ vì đoạt nhiều giải thưởng danh giá. Hoàn toàn khác xa với cô, một người nhu mì kiềm chế, chỉ dám một bên thầm lặng quan sát bóng dáng của anh.
Dưới cái nắng như thiêu như đốt, trên sân bóng rổ ồn ào náo nhiệt, dưới ánh mắt của bao người, cô nhìn người thiếu niên tỏa sáng trước mắt, trong mắt đầy sự chờ mong: "Kỳ Hàng, em thích anh."
Sắc mặt thiếu niên bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, không đáp lại cô.
Mọi người đều thở dài, trách anh thật vô lý, lạnh lùng hệt như một tảng băng.
Trần Chức Hạ cứ ngỡ anh không tin vào tình cảm thật lòng của mình, vì vậy cô đã âm thầm gửi cho anh một dòng tin nhắn: "Kỳ Hàng, anh đừng lo lắng, cho dù sau này anh ‘lên công trường hàn điện’ cho người khác, em cũng sẽ không quan tâm tới anh nữa.”
*Lên công trường hàn điện: tán tỉnh, có mối quan hệ yêu đương với người khác.
___
Năm năm sau, Trần Chức Hạ trở về Hoài Viễn.
Trên con đường nghệ thuật hấp dẫn nhất thành phố Hoài Viễn, mỗi biển hiệu đều được trang trí bằng những phong cách khác nhau và riêng biệt, giống như những bức tranh thiết kế trên tường, là địa điểm check in không thể bỏ qua của du khách.
Cô thấy Kỳ Hàng làm việc bán thời gian ở nhiều cửa hàng khác nhau trên phố, ngày ngày còn giúp chủ cửa hàng hàn điện.
Trần Chức Hạ: “???”
Anh thật sự đi hàn điện hả?
Trần Chức Hạ tìm mọi cách, muốn Kỳ Hàng trở về làm người ưu tú như trước kia. Cô ra hiệu khắp nơi, nhưng anh vẫn một mực thờ ơ.
Sau đó, cô tức giận, ghét anh hận sắt không thành thép: "Cứ làm hàn điện cả đời đi, để em xem ai thèm anh!"
Kỳ Hàng vùi đầu vào cổ cô, giọng nói có chút ủy khuất: "Có phải em chê anh nghèo không.”
Trần Chức Hạ thở dài, lại có chút không đành lòng, vuốt ve anh, nhẹ nhàng nói: "Không có.”
Ngày hôm sau, trước cửa hàng nào đó, ông chủ cười ha hả nói: "Kỳ tổng, tôi khiến anh phải vất vả rồi."
Trần Chức Hạ đứng ở một bên, nhìn cờ lê trong tay Kỳ Hàng: "Kỳ tổng?”
Ông chủ: "Cô không biết Kỳ tổng sao? Cả con phố này đều là của Kỳ tổng hết đấy, nè cô nhìn đi, các tấm biển hiệu rồi các bức tường trên đường phố này đều do Kỳ tổng thiết kế đấy.”
Trần Chức Hạ: “???”
Thế cái tên hôm trước khóc nức nở làm trò mèo với cô là ai?
Từ trước đến nay, đều là Trần Chức Hạ đi theo Kỳ Hàng, nhưng chỉ có Kỳ Hàng mới biết, cô là bí mật không thể nói, là ngày hè mà anh cất sâu trong tim.
"Mỗi khi mùa hè trôi qua, anh đều chờ em, chờ em đến yêu anh."
*
[Mục nhỏ]
Trong một bữa tiệc, có phóng viên hỏi Kỳ Hàng: "Kỳ tổng, anh cảm thấy chuyện thành công nhất mà cả đời này đã trải qua là gì?"
Người đàn ông mặc một bộ âu phục được đặt may cẩn thận, ngũ quan tuấn tú, anh xoay nhẫn trắng trên tay, suy nghĩ một chút:
"Làm thợ hàn điện, thuận tiện rước vợ về dinh."
Phóng viên: “???”
*Câu chuyện này còn được gọi là: "Sao đột nhiên anh nghèo thế?", “Nói xem tại sao anh lại trở thành như thế này?” Hoặc "Bạch nguyệt quang của tôi đã đi đâu rồi?"
*Ông trùm thương mại × Nhϊếp ảnh gia
Lâu ngày gặp lại/ Thầm mến thành thật/ Nữ minh tinh theo đuổi nam chính bí mật/ Sau này nữ chính chuộc lỗi với nam chính.
Nam chính giả nghèo là có nguyên nhân, không phải nghèo thật, không cần sợ anh ấy chết đói đâu.
Điềm văn, không ngọt tôi đi làm hàn điện cho nam chính.
Hóng a