Chương 8

Lúc Trần Chức Hạ đến, trong đại sảnh triển lãm đã có không ít người.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy hoa dài đến mắt cá chân kết hợp với phần váy đung đưa, cách ăn mặc cực kỳ đơn giản, không có bất kỳ trang trí quá mức nào trên người, chủ yếu cô chỉ muốn tới đây đi dạo một vòng, không muốn khiến cho mọi người chú ý.

Ngược lại sợi dây chuyền trên cổ, đặc biệt một sợi dây chuyền bạc mỏng rất bình thường, không phải là kim cương châu báu, mà là một chiếc khóa kéo nhỏ, làm cho người ta nhịn không được sẽ nhìn thêm hai lần.

Phóng viên chờ đợi ở cửa đã sớm nghe nói triển lãm hôm nay Trần Chức Hạ sẽ tới, bây giờ cô chính là đề tài lưu lượng trong giới, hai ngày một lần đều lên hot search, phóng viên ai ai cũng muốn phỏng vấn thêm vài câu.

Trần Chức Hạ không thích tiếp xúc với người khác trong loại tình huống này, những chuyện này bình thường đều là người đại diện ứng phó, nhưng lần này người đại diện có việc không đi theo cô về Hoài Viễn, cho nên cô chỉ có thể tự mình đối mặt với một số câu hỏi của phóng viên.

"Cô Trần, cô có muốn nói gì về phong cách nhϊếp ảnh hiện tại và phương hướng sau này của mình không?"

"Cô Trần, cô có nghĩ mình là loại nhϊếp ảnh gia gì không? Cô đã bao giờ nghĩ đến việc tạo ra một phong cách nhϊếp ảnh của riêng cô?”

Mỗi cuộc phỏng vấn, đều có những câu hỏi như vậy.

Có lẽ tất cả những người tham gia vào nghệ thuật, hầu hết trong trái tim đều sẽ có một giấc mơ, hoặc một loại cảm xúc nào đó.

Với địa vị hiện tại của Trần Chức Hạ trong giới, cô có thể dễ dàng có được tài nguyên tốt, tùy tiện ký hợp đồng với bất kỳ nền tảng nào, đều có thể đạt được cơ hội và tiền đồ tốt hơn.

Mọi người đều nói rằng phong cách làm việc của cô rất đa dạng, nói rằng những gì cô đã thực hiện không xứng đáng được gọi là nghệ thuật.

Mọi người chỉ trích cô, nhưng họ phải thừa nhận tài năng của cô.

Chỉ có Trần Chức Hạ rõ ràng trong lòng, cô không muốn tác phẩm của mình được định nghĩa là bất kỳ phong cách nào đó.

Từng đợt từng đợt vấn đề ném về phía cô, Trần Chức Hạ mím môi cười nhạt, trả lời câu hỏi của phóng viên. Sau khi đối phó với các phóng viên, cô đi đến một nơi yên tĩnh, hoàn toàn thư giãn bản thân và thưởng thức các tác phẩm.

Nhưng nhìn một hồi, cảm giác tẻ nhạt vô vị, đều không có gì mới mẻ.

Điện thoại di động rung lên, người đại diện Phương Như gọi điện thoại tới, Trần Chức Hạ đi tới một góc bên cạnh nghe máy.

"Hôm nay trong triển lãm có phóng viên làm khó em không?" Phương Như nói.

"Cũng tạm được."

Nói cũng được thì không thành vấn đề, Phương Như tin tưởng vào khả năng đối phó của cô, lại nói: "Chị chỉ nhắc nhở em, phải bắt tay vào chuẩn bị cho cuộc thi Dust, chị nghe nói cuộc thi này Từ Bá Nhân còn là giám khảo, em cố gắng thật tốt, tranh thủ có cơ hội giao lưu với người ngoài.”

"Vâng."

Từ Bá Nhân là một nhϊếp ảnh gia người Mỹ gốc Hoa nổi tiếng, có ảnh hưởng lớn trên thương trường quốc tế, tác phẩm của ông mang theo phong cách cá nhân mạnh mẽ, nhưng không giới hạn ở một phong cách, tác phẩm của ông thường có một cảm giác lịch sử và văn hóa Trung Quốc đầy nặng nề và mạnh mẽ, rất hiện thực.

Những người nghệ sĩ thuộc thế hệ trước, họ luôn chụp được những tác phẩm kinh điển mang tính lưu truyền và vĩnh cửu, họ không bị thời đại đào thải, bất kể là thái độ đối với nghệ thuật hay là kỹ nghệ của mình, tất cả mọi thứ đều khiến Trần Chức Hạ kính nể và thưởng thức.

Xây dựng phong cách của riêng mình nhưng không được gò bó ở mãi một phong cách nhất định, thông qua những nỗ lực của bản thân để làm cho công việc của mình ngày càng thăng tiên, và giống như Từ Bá Nhân đã thúc đẩy sự nghiệp nhϊếp ảnh Trung Quốc, là cô đã luôn luôn muốn làm điều đó kể từ khi gia nhập vào nghề này.

Trần Chức Hạ vẫn muốn cùng Từ lão tiên sinh mặt đối mặt trao đổi một phen, nhưng đều không tìm được cơ hội thích hợp, nghệ sĩ như vậy, không phải tùy tùy tiện tiện là có thể hẹn được.

Cuộc thi nhϊếp ảnh Dust là một cơ hội tuyệt vời.

Cuộc thi này là một cuộc thi quốc tế, ba năm tổ chức một lần, sẽ được đối mặt với ban giám khảo trên toàn thế giới, hệ thống lựa chọn vô cùng nghiêm ngặt và tiêu chuẩn, ban giám khảo là một số nghệ sĩ có tầm ảnh hưởng quốc tế, ban tổ chức và nhà đầu tư cũng là một số ông trùm thương mại nghiệp dư yêu nghệ thuật.

Bản thân ý nghĩa của cuộc thi và sức nặng của chức vô địch rất đáng được quan tâm.

Cô tham gia cuộc thi này, một là muốn chứng minh bản thân, cô không muốn mình sẽ chụp ra những bức ảnh cô không thích, trái ý đi phục vụ cho quan điểm thẩm mỹ của công chúng. Thứ hai là muốn giành được quán quân, để Từ Bá Nhân chú ý tới cô, cô muốn dựa vào cuộc thi này để có được một cơ hội giao lưu với Từ Bá Nhân.

Phương Như: "Nếu triển lãm bên Hoài Viễn kết thúc, em nhớ nhắn tin cho chị, chị sẽ đặt vé máy bay cho em.”

Trần Chức Hạ: "Không cần đâu, sau khi triển lãm kết thúc, em muốn tiếp tục ở lại Hoài Viễn một thời gian.”

Phương Như: "Sao vậy, còn có chuyện gì chưa làm xong à?”

Trần Chức Hạ: "Không phải, em thấy bên đây phát triển khá tốt, phong thái, giải sầu, thỉnh thoảng nhìn ngắm phong cảnh đẹp, cũng có thể giúp em có thêm cảm hứng.”

Phương Như dặn dò cô: "Được, vậy em nhớ phải chú ý an toàn đấy, có vấn đề gì thì phải gọi điện thoại cho chị ngay.”