Thẩm Diệu không cười nổi, hắn nói: "Tôi khắp người đều bị thương, ông còn bắt cho tôi phải quỳ?”
"Mày bị thương ở đâu? Thẩm Trang lạnh giọng nói đứa con trước mắt thật sự là làm cho hắn thất vọng.
Tính tình hắn không tốt lắm, với đứa con mình rất khó giao tiếp, bình thường có thể nhịn hắn đều sẽ nhịn nhiều một chút, nhưng hiện tại tốt rồi, nhi tử cũng dám giẫm lên đầu hắn giương oai.
Thẩm Trang khắp người run, nói tiếp: "Đánh nhau bị thương? Đau đớn ngoài da như vậy, tao làm lính tê cóng trên tay, trèo lên cổ tay chiến thuật, đầu gối chảy máu cũng không tính là vết thương, này có tính là vết thương không? ”
Thẩm Diệu muốn phản bác, miệng giật giật hai cái, lại không lên tiếng.
Thời đại bất đồng, làm sao có thể yêu cầu hai người có thể đồng cảm.
"Quỳ xuống." Thẩm Trang quát một tiếng.
Thẩm Diệu rốt cục cũng quỳ xuống, đáy lòng vẫn không phục, cảm giác khuất nhục làm cho hắn oán hận nhìn chằm chằm sàn nhà.
Thẩm Trang nói: "Mày có biết vì sao tao nói mày quỳ không? ”
Thẩm Diệu thẳng thắn nói: "Chơi nữ nhân, chuyện trên diễn đàn tôi đều biết rồi.”
"Cho nên mày cứ như vậy mặc kệ hả, mặt mũi mày cũng không cần!" Cây gậy trong tay Thẩm Trang đập mạnh xuống sàn nhà, tiếng đaph vang lên khiến Diệp Xuân Tương bên cạnh hoảng sợ.
Diệp Xuân Tương vội vàng nói với Thẩm Diệu: "Mau nhận sai với cha con đi, nhận sai rồi thì không sao nữa. ”
Thẩm Diệu: "Tôi chơi thế nào? Cần ông quản tôi nhiều như vậy sao, không bằng đem những người hại tôi mất mặt kia lôi ra mà nổi giận chứ nổi giận chính là bản lĩnh còn gì. ”
Cây gậy gỗ trong tay Thẩm Trang chợt gõ vào sau lưng Thẩm Diệu, phát ra tiếng nặng nề, "Là tao không quản tốt mày, mới để cho mày biến thành bộ dạng quỷ quái này, màu còn chưa trưởng thành đã dám chơi như vậy…"
Sau lưng Thẩm Diệu đau đớn nóng bỏng, Thẩm Diệu hạ quyết liệt, không có chút lưu tình nào. Hắn trừng mắt, không phục và nói:
"Ông đánh tôi ư? ”
Đánh chết nghịch tử này, Thẩm gia chúng ta chưa từng xảy ra chuyện mất mặt như vậy!
Gậy gỗ lần lượt đánh vào người Thẩm Diệu, hắn cắn răng, một tay chống sàn nhà, tay kia muốn ngăn cản cây gậy, bộ dạng thập phần chật vật: "Ông hính là thứ mà tôi cảm thấy nhục mặt nhất."
Diệp Xuân Tương đau lòng muốn chết, cô đối với Thẩm Diệu từ nhỏ đã không dám đánh mắng, tuy rằng hắn có chỗ sai, nhưng Thẩm Trang cũng không thể đánh hắn!
"Đừng đánh, anh muốn đánh chết nó mới vui sao?" Giọng Diệp Xuân Tương nói kèm theo khóc nức nở.
Nhưng lần này Thẩm Trang đã quyết tâm, tiếng gậy tiếp xúc với da thịt làm cho người ta kinh hãi, Thẩm Diệu vốn đã đánh nhau với Đường Vân Phàm, da thịt xương cốt trên người lại bị gậy đánh tan như gãy xương, trong miệng hiện ra mùi máu tươi nhàn nhạt.
Hắn dựa vào một sức mạnh mà chống đỡ.
"Tao phải đánh mày, muốn nói cho mẹ mày biết biết, để cho cô ta không bên vực mày nữa, xem ngươi còn lộng hành hay không!"
Diệp Xuân Tương cũng không nghĩ tới Thẩm Trang tức giận đến mức độ này, cô không thể không tìm chỗ dựa khác để gây áp lực.
Mẹ Thẩm Diệu tuổi đã cao, hắn đương nhiên không muốn bà nội tới vì loại chuyện này mà phiền não.
Cây gậy dừng lại.
Thẩm Trang nhìn chằm chằm Thẩm Diệu không nói một tiếng, lại thất vọng nhìn Diệp Xuân Tương một cái.
Lòng bàn tay Diệp Xuân Tương phát lạnh.
Thẩm Trang: "Tao chờ mày nhận ra lỗi sai, không chỉ vì mày mất đi thể diện Thẩm gia, còn có tính tình thối nát của mày, tính tình mày tuy rằng giống tao, nhưng tao sẽ không giống mày không có ràng buộc làm chuyện tối kỵ. Nếu đánh mày mà mày cũng không nghe, thì mày ở nhà tự kiểm điểm đi, dù sao mày đi học cũng không học, khi nào hiểu mình làm sai rồi lại tiếp tục đi học, nếu cứ không hiểu, thì không nên học nữa. ”