Chương 28

Sau khi Thẩm Trang nói xong, khuôn mặt tuấn mỹ của Thẩm Diệu hơi vặn vẹo, không nói một chữ.

Hắn luôn có cách.

Thẩm Trang lại nghĩ đến việc "Ở trường tất cả mọi người đều biết chuyện cùa mày, hiện tại vừa mới khai giảng xong, sau khi suy nghĩ lại xong tao đổi cho mày đến trường mới học. ”

Lộ những bức ảnh kia, quả thật không thích hợp để học ở trường học hiện tại, hơn nữa còn là người cao ngạo như Thẩm Diệu, không chịu nổi sự chỉ trích của người khác đối với hắn.

Nhưng hắn không muốn làm theo lời Thẩm Trang nói.

Hắn quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo, đôi mắt của hắn là một ánh sáng lạnh chế giễu.

Tâm tình Đường Vân Phàm thật sự là sung sướиɠ, anh trả lời Triệu Đinh Đình: "Thấy rồi, lần này tôi rất hài lòng."

Triệu Đinh Đình cảm thấy Đường Vân Phàm thích, mà hắn cũng chỉ muốn chia sẻ để kéo gần khoảng cách hai người, không nghĩ tới thật sự lại có hiệu quả!

Hắn lăn vài vòng trên giường như một con sâu bướm, sau đó cầm điện thoại lên và trả lời: "Cậu hài lòng là tốt rồi."

Đường Vân Phàm còn muốn nhớ lại bài đăng lật kèo của Thẩm Diệu, kết quả khi nhấn vào, bài viết hiển thị bị xóa.

Nhưng anh cũng không rối trí, bài viết bị xóa thật ra là chuyện rất bình thường, hơn nữa gia thế Thẩm Diệu lớn mạnh như vậy, không xóa được mới kỳ quái.

Anh hỏi: "Hệ thống, có vẻ như không có đoạn này trong cốt truyện? Ngươi có biết ai đã làm chuyện này không?"

Hệ thống: [Tôi cũng muốn biết đó là ai.]

Hắn đối với người đăng bài phía sau sinh ra hảo cảm khó hiểu, loại người như Thẩm Diệu chính là thiếu ngược.

Khi anh đang sảng khoái, thì tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi." Đường Vân Phàm nhất thời che giấu vẻ mặt.

Cửa được mở ra, thiếu niên còn mặc đồng phục học sinh đứng ở cửa, ánh mắt hổ phách nhìn cậu, kêu lên: "Anh."

Đường Vân Phàm: "Có chuyện gì vậy? ”

Đường Thời Tô đi vào phòng, âm thanh trong tẻo mà nhu hòa: "Mẹ nói anh lúc trở về một mực ở trong phòng, gần bảy giờ rồi, chúng ta đi xuống ăn cơm đi. ”

Đường Vân Phàm cảm thấy bụng cũng đang đói, lúc này từ trên giường đi xuống, mang dép lê muốn xuống lầu.

Khi anh đi đến bên cạnh Đường Thời Tô, đột nhiên dừng bước, hỏi: "Chuyện trên diễn đàn trường học mày biết không? ”

Đường Thời Tô đôi mắt trong suốt đúng lúc mang theo một chút mê mang, anh nói: "Không biết, đã xảy ra chuyện gì? ”

Đường Vân Phàm hoàn toàn không hoài nghi cậu, bởi vì trong cốt truyện tiểu thuyết luôn có toàn bộ mọi người đều biết chuyện gì đó phát sinh, nhưng hết lần này tới lần khác Đường Thời Tô không biết tình huống.

Dù sao người của anh cũng cứ như vậy.

Đường Vân Phàm lại kéo đến một chuyện khác: "Vậy bài tập về nhà của tao mày đã làm xong chưa? ”

"Làm xong rồi." Đường Thời Tô trả lời.

"Tao sẽ nói với mày những gì đã xảy ra sau khi ăn tối." Đường Vân Phàm nói, cố ý nâng cao khẩu vị của người khác lại không đưa ra đáp án.

Đường Thời Tô đồng ý đáp: "Được. ”

Sau khi hai người xuống lầu, Dương Uyển Tú nấu cơm cho Đường Vân Phàm, mặt mày không che giấu được vui mừng.

Đại khái cùng Đường Chính Minh trở về là được rồi.

Cô mở miệng: "Muộn như vậy mới xuống, thức ăn sẽ nguội đó ”

Nhưng cơm cô giả vờ vừa đặt ở trước mặt Đường Vân Phàm, đã bị anh chuyển tay đẩy đến Đường Thời Tô bên kia, anh nói: "Tôi tự mình làm được. ”

Dương Uyển Tú tươi cười cứng đờ, sau đó ôn nhu nói: "Được, múc thêm cơm, con còn đang phát triển thân thể. ”

Đường Vân Phàm: "Con trai bà mới cần ăn nhiều hơn một chút đi. ”

Thời điểm anh cõng Đường Thời Tô nhẹ như bông.

Anh không nể mặt, làm cho khóe môi Dương Uyển Tú dần dần giảm xuống: "Thời Tô, con cũng ăn nhiều cơm vào. ”

Đường Thời Tô tầm mắt đảo qua hai người, đáp một tiếng, không khí nhanh chóng trở về trầm mặc.

Tốc độ ăn cơm của Đường Vân Phàm so với Đường Thời Tô nhanh hơn, sau khi ăn xong anh liền đứng lên, hướng về phía Đường Thời Tô nói: "Ăn xong thì vào phòng tao. ”

Đường Thời Tô chớp chớp mắt: "Được.”

Nói xong, Đường Vân Phàm tự mình trở về phòng, căn bản không để ý tới Dương Uyển Tú.

Chờ Đường Thời Tô lần thứ hai đẩy cửa phòng ra, thấy Đường Vân Phàm nằm trên sô pha, tư thế anh lười biếng, áo thun trắng cuộn lên, lộ ra eo màu lúa mạch.

Đường Thời Tô nhanh chóng dời tầm mắt, dưới chân tự giác nhẹ nhàng đi qua.

Đường Vân Phàm nhìn cậu nói: "Ngồi xuống. ”

Anh cho rằng Đường Thời Tô không biết Thẩm Diệu xảy ra chuyện, nhưng anh phải để cho Đường Thời Tô biết, thuận tiện nhìn cậu nghĩ như thế nào.