Chương 36: Gửi Gấm

Theo phong tục của người Giao Chỉ thì sẽ để tang ba ngày mới chôn cất. Trong ba ngày đó mọi người xung quanh đều giúp đỡ và an ủi năm hiếu tử tận tình. Ba ngày tang đã hết, thời khắc đưa người quá cố đến nơi yên nghỉ cuối cùng cũng đến. Đội khiêng quan tài bước vào chuẩn bị làm việc, Linh Nhi nhìn thấy thì giật mình ôm lấy quan tài, giọng nói hốt hoảng.

- " các ngươi... định đem cha ta đi đâu?"

Bốn người anh lúc này đến bên cạnh mà vỗ về.

- " Linh Nhi à, đến lúc phải đưa đi hạ huyệt rồi, muội đừng quá đau lòng..."

Nói xong thì đều bật khóc. An ủi là vậy, nhưng bốn người anh lại không kìm được nước mắt. Linh Nhi vẫn đang ôm chặt lấy quan tài, đôi mắt hoảng hốt đang suy nghĩ điều gì đó, bất ngờ chạy đến quỳ trước mặt Vân Phong mà nói.

- " tiên sinh, xin hãy bái đường với Linh Nhi "

Lời nói vừa dứt, tất cả quay phắt lại tròn mắt nhìn Linh Nhi mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Vạn Vân Phong cũng không ngoại lệ, hắn tròn xoe mắt nhìn Linh Nhi như muốn hỏi là " chuyện gì vậy?" . Hắn cúi người xuống nắm lấy bàn tay của Linh Nhi mà dịu dàng nói.

° " cô nương, đứng dậy đi rồi nói"

Linh Nhi thuận theo mà đứng dậy, hai tay cô nắm lấy hai bắp tay Vân Phong, nước mắt lã chã rơi.

- " tiên sinh, lúc trên núi không phải là tiên sinh nói có hứng thú với tiểu muội hay sao? Tiểu muội sinh ra đến giờ vẫn chưa đền đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của phụ thân. Nay phụ thân rời bỏ Linh Nhi mà đi như vậy, tâm nguyện cuối cùng của người là muốn thấy Linh Nhi được gả cho người xứng đáng. Tiên sinh là người cao quý, nếu như không chê bai thì Linh Nhi nguyện gả cho người"

Tất cả tròn mắt ngạc nhiên. Thì ra Linh Nhi muốn hoàn thành tâm nguyện của cha mình mà chọn Vạn Vân Phong để trao thân gửi phận ư? Hàng xóm nhìn vào bốn người anh để xem phản ứng thế nào. Bốn người anh mặc dù rất bất ngờ với quyết định của Linh Nhi, nhưng bọn họ lại không có động thái gì phản đối, xem ra cũng ưng thuận. Vạn Vân Phong có vẻ khó xử lắm, hắn khẽ lắc đầu .



° " ta đương nhiên không chê bai gì, thực sự cũng rất thích cô nương. Chỉ là ta ở quê nhà đã có vợ rồi, không thể bái đường với cô nương được. Chuyện trên núi chỉ là cao hứng đùa giỡn, xin cô nương thứ lỗi"

Linh Nhi nghe xong tựa sét đánh ngang tai. Mà hàng xóm xung quanh chưa hiểu rõ tường tận, đoán già đoán non liền thay nhau chỉ mặt Vân Phong mà mắng.

- " tên tiểu tử tóc trắng nhà ngươi thật không biết điều. Linh Nhi là hoa khôi làng này, con gái nhà gia giáo, gả cho ngươi là phúc của ngươi rồi mà ngươi không biết điều cự tuyệt. Cái thứ sướиɠ mà không biết hưởng"

- " Linh Nhi ở làng này được biết bao người yêu mến quý trọng, vậy mà ngươi dám đem muội ấy ra đùa giỡn sao? Cái thứ cầm thú nhà ngươi "

Bị người xung quanh mắng chửi như vậy khiến Vân Phong có chút xao động. Linh Nhi lúc này trừng mắt tức giận, hai tay tóm lấy cổ áo Vân Phong mà mắng.

- " trên đời này trai năm thê bảy thϊếp là chuyện thường tình. Ngươi chê ta không xứng thì cứ nói một lời, bày đặt làm gì lấy lý do đã có vợ để khước từ ta. Nếu ở đây đã không có chuyện của ngươi, vậy Trần gia ta không tiễn . CÚT ĐI CHO KHUẤT MẮT TA..."

Linh Nhi quát vào mặt hắn, đồng thời hai tay xô mạnh hắn ra ngoài. Thế nhưng cơ thể nữ tử bé nhỏ hơn cơ thể nam nhân của hắn, lại thêm mấy ngày tang không buồn ăn uống khiến Linh Nhi vô cùng yếu ớt. Kết quả không những không xô được hắn mà tự mình bị té ngửa ra sau, suýt chút nữa đập đầu vào quan tài. Vạn Vân Phong thấy nguy cấp vội lao tới ôm lấy giúp Linh Nhi thoát được một kiếp nạn. Linh Nhi trong lúc đau khổ đánh liên tục vào ngực hắn mà khóc.

- " buông ta ra, ta không cần ngươi quan tâm. Cút đi, ngươi cút đi..."

Nhìn khuôn mặt đau khổ đẩm nước mắt của Linh Nhi khiến Vạn Vân Phong cảm thấy đau nhói ở trong l*иg ngực. Hắn cảm thấy bất nhẫn, ngẫm nghĩ một chút rồi nhìn Linh Nhi mà vỗ về.

° " Linh Nhi à, nghe ta nói mấy câu đi. Bái đường thành thân là chuyện hỷ, trong khi tang gia là chuyện buồn. Con người ta khi có tang thì đều chịu tang ba năm mới tiến hành hôn sự, nay phụ thân nàng vừa mất lại ngay lập tức bái đường thì đúng là rất không nên "



Linh Nhi im lặng quay mặt đi chỗ khác ra vẻ không thèm để ý, trong lòng cô muốn quát vào mặt hắn rằng " ngươi nói với ta chuyện này làm gì? Ngươi đã từ chối ta rồi thì chuyện này có liên quan gì đến ngươi?" . Trong lòng Linh Nhi vẫn rối như tơ vò, cứ thế mà nức nở. Vân Phong nhích lại gần Linh Nhi thêm một chút nữa, nhẹ nhàng đề nghị.

° " hay là thế này. Ta bây giờ mặc áo tang, đội khăn tang, cùng muội đưa tiễn nhạc phụ về nơi an nghỉ cuối cùng. Sau khi chịu tang ba năm xong, lúc ấy chúng ta sẽ chính thức bái đường thành thân. Muội thấy như vậy có được không?"

Linh Nhi lúc này mới quay sang nhìn hắn, khuôn mặt đẫm lệ của thiếu nữ xinh đẹp ấy đã bớt đi một chút khổ đau. Bốn mắt nhìn nhau trong im lặng, cảm giác cả hai như không cần nói gì cũng hiểu nhau. Vân Phong nhẹ nhàng bế Linh Nhi lên, bước sang bên nhẹ nhàng đặt Linh Nhi ngồi xuống ghế. Hắn sau đó tự mặc áo tang, đeo khăn tang, quỳ xuống trước linh cữu Trần đạo sư mà vái một cái.

° " tiểu tế Vạn Vân Phong xin ra mắt nhạc phụ đại nhân. Tiểu tế xin được cùng đưa nhạc phụ đến nơi an nghỉ cuối cùng"

Lời nói rõ ràng rành mạch, ai xung quanh cũng đều nghe thấy, bọn họ đều cho rằng xử lý như vậy thật sự ổn thỏa. Vạn Vân Phong vái xong thì đứng dậy, quay sang nhìn đội khiêng quan mà gật đầu ra hiệu, đội khiêng quan lập tức vào việc.

Anh cả hai tay ôm lấy bài vị của cha mà đi trước, ba anh còn lại đi sau, mà Vạn Vân Phong lúc này bế Linh Nhi lên tay đi cùng với bọn họ. Linh Nhi vẫn im lặng để mặc Vân Phong bế mình, nàng dựa đầu vào vai hắn, cảm thấy có một chỗ dựa vững chắc . Đôi khi im lặng là từ chối, nhưng trong nhiều trường hợp khác thì im lặng lại là đồng ý, Linh Nhi chính là đã đồng ý với đề nghị của Vân Phong. Đoàn đưa tang đến nghĩa trang lớn. Mọi nghi lễ hạ huyệt hoàn tất, năm anh em thay nhau thắp hương cho cha mình. Vạn Vân Phong và Linh Nhi là người sau cùng, họ cùng cắm nén nhang lên lư hương của người đã khuất. Linh Nhi lúc này bùi ngùi mà nói lời ly biệt.

- " phụ thân, xin người an nghỉ. Con gái đã tìm được tấm chồng như ý, người không phải lo lắng cho con gái nữa đâu"

Nói xong khẽ níu lấy tay Vân Phong. Vạn Vân Phong lúc này cũng chắp tay nói lời ly biệt.

° " nhạc phụ xin yên tâm mà an nghỉ, tiểu tế thật lòng yêu thương Linh Nhi và sẽ bảo vệ che chở cho muội ấy suốt đời. Nguyện đem cho muội ấy nụ cười hạnh phúc trong phần đời còn lại. Nhạc phụ, chúng con xin cáo từ"

Nói xong thì cả hai cùng vái lạy, sau đó rời đi trở về nhà.

Năm anh em bây giờ nhất thời rảnh rỗi. Bọn họ trước kia làm việc quần quật để kiếm tiền mua thuốc cho cha. Nay gánh nặng thuốc thang không còn nữa, mà bọn họ được lì xì và nhận phần thưởng nhiệm vụ được khá nhiều tiền. Trước mắt họ không còn là chuỗi ngày thiếu thốn nữa, thay vào đó là một tương lai tươi sáng hơn nhiều.