Chương 35: Tâm Nguyện Của Người Cha

Thím Trương chạy về nhà Trần đạo sư mà không biết những gì đang xảy ra sau lưng mình. Khi đến nơi thấy nhà không đóng cửa, bà lập tức vào trong nhà nhìn lên bàn, nơi mà theo lời của Trần đạo sư là có một bình trà và bịch bánh nướng. Nhìn quanh không thấy bánh nướng đâu, chỉ thấy mấy tờ giấy viết gì đó. Vốn cũng là người biết chữ, thím Trương liền cầm lên tò mò đọc thử thì phát hiện ra đó là di cư. Thím Trương hoảng hốt la lên " thôi chết rồi..." Sau đó vội vàng chạy đến bờ sông, nhưng mọi chuyện đã quá trễ, Trần đạo sư đã không còn nữa.

Trở lại thực tại, năm anh em nức nở hỏi thím Trương lý do tại sao. Thím Trương kể lại toàn bộ sự tình, đồng thời đưa di thư cho năm anh em mà nói.

- " đây là di thư mà Trần đạo sư để lại, các cháu đọc đi"

Năm anh em nghe vậy thì nhận thư, cùng nhau đọc.

....

" Các con yêu quý của ta. Con người ai cũng một lần sinh ra và chết đi. Cuộc sống trần gian chỉ là cõi tạm, nay cha phải trở về cội nguồn sinh mệnh, các con cũng đừng quá đau lòng.

Cha sinh ra trong gia đình nhà giáo, cũng theo nghiệp gia đình mà trở thành đạo sư. Trưởng thành được ông nội các con đứng ra cưới cho một người vợ tuyệt vời, chính là mẹ các con.

Rồi các con lần lượt ra đời, đó đều là những sự kiện lớn mà cha luôn cảm thấy hạnh phúc khi nghĩ về. Cha luôn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất. Thế nhưng cuộc sống không hoàn hảo, mẹ các con sau một cơn bạo bệnh đã rời bỏ cha con mình mà ra đi mãi mãi. Cha đau đớn vô cùng tưởng không thể sống được nữa, cũng may vẫn còn các con bên cạnh để cha có thêm động lực sống tiếp cuộc đời này.

Tổ tiên phúc đức để lại, các con đều là những hiếu tử khiến cha vô cùng mãn nguyện. Cuộc sống này cha thật sự không thể đòi hỏi thêm được nữa, chỉ là cha không may mắn bị bệnh nan y khiến các con phải cực khổ mưu sinh chữa bệnh cho người cha đau ốm quanh năm này. Vì bệnh tình của cha mà các con phải vất vả làm thuê kiếm tiền chữa trị. Không những thế mà vì căn bệnh tốn kém này mà những gì giá trị nhất trong nhà đều bị đem bán để mua thuốc duy trì sự sống mong manh của cha. Cha thực sự rất hạnh phúc vì các con hiếu thảo, nhưng hạnh phúc bao nhiêu thì cha lại càng thấy mình tệ hại bấy nhiêu. Phận làm cha lẽ ra phải lo cho các con cuộc sống tốt, đến lúc trưởng thành lại cưới vợ gả chồng cho các con. Một điều đơn giản ấy cha không làm được, lại khiến các con vì lo cho cha mà lỡ duyên.

Gái thập tam, nam thập lục. Nay Linh Nhi là út cũng đã 16 tuổi rồi, tất cả các con cũng phải lập gia đình, cha không thể cứ tiếp tục làm lỡ duyên của các con được nữa. Hôm qua cha nằm mơ thấy mẹ con vẫy gọi, có lẽ cũng đã đến lúc cha đi gặp bà ấy, các con ở lại tự phải biết yêu thương nhau và chăm sóc cho mình.

Các con trai của ta. Các con là nam tử, việc cưới vợ tự các con quyết định, nhưng Linh Nhi là em gái út, cha thực sự lo lắng cho Linh Nhi. Cha sợ rằng Linh Nhi bị gả vào nhà không tốt sẽ bị khổ cả cuộc đời còn lại. Phận làm anh "quyền huynh thế phụ" , các con phải suy xét chỗ tốt để gửi gấm Linh Nhi vào, có như vậy cha mới yên lòng nhắm mắt.

Thân phụ kết bút "

....

Di thư để lại lời lẽ sâu sắc, tình cảm đậm sâu. Năm anh em đọc xong thư thì lại khóc gào lên, ôm lấy quan tài của cha mà nức nở, tiếng khóc của họ khiến ai nấy xung quanh cũng nảo lòng. Vạn Vân Phong lúc này tới gần lượm lấy bức di thư mà đọc. Nhìn năm đứa con hiếu tử gào khóc thảm thiết, mà Linh Nhi khóc ngất đi tỉnh lại mấy lần khiến Vân Phong xót xa trong lòng. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi bước lại gần nói.



° " năm anh em các ngươi thật bất hiếu, khiến cha ngươi không thể siêu thoát"

Dân làng xung quanh nghe vậy thì trợn mắt nhìn hắn tức giận. Năm anh em này là hiếu tử có tiếng, đang lúc tang gia bối rối mà một tên tóc trắng ở đâu tới đây nói lời xằng bậy? Dân làng định túm cổ lôi hắn đi, nhưng chưa kịp hành động thì năm anh em họ Trần lại quay sang hỏi.

- " tiên sinh, chúng ta bất hiếu chỗ nào? Xin tiên sinh chỉ điểm"

Bọn họ không tức giận khi bị Vân Phong nói là bất hiếu, thứ mà bọn họ quan tâm là hắn nói cha bọn họ vì họ mà không thể siêu thoát. Tấm lòng hiếu thảo lớn hơn sĩ diện rất nhiều, vậy nên trong lòng năm anh em chỉ có lo lắng mà không có tức giận. Vân Phong lúc này hướng về phía quan tài mà nói.

° " con người sống trên đời đều trải qua sinh, lão, bệnh, tử . Ai cũng phải đến lúc ra đi. Ta cũng vậy, và các ngươi cũng vậy. Cho nên hãy sống một cuộc sống sao cho xứng đáng với một lần sinh ra, để sau này chết đi không có gì hối tiếc "

Nói đến đây thì lại nhìn vào trong quan, nhìn khuôn mặt người đã khuất mà nói tiếp.

- " các ngươi hãy nhìn khuôn mặt cha mình đi. Cho dù ông trầm mình tự vẫn nhưng khuôn mặt của ông trông thực sự rất thanh thản và mãn nguyện, điều này chứng tỏ ông đã rất hài lòng với cuộc sống của mình, hài lòng những đứa con của mình. Cuộc sống này với ông ấy cũng là viên mãn "

Năm anh em họ Trần nghe tới đây thì dìu nhau dậy, cùng nhau nhìn vào khuôn mặt cha mình. Đúng như Vạn Vân Phong nói, họ thấy cha mình đang rất thanh thản. Vân Phong đợi họ nhìn một lúc rồi mới nói tiếp.

° " ông ấy đã mãn nguyện với cuộc sống này, bây giờ việc của ông ấy là siêu thoát xuống âm giới đầu thai chuyển kiếp. Các ngươi ở đây gào khóc thảm thiết như vậy, có nghĩ rằng ông ấy nghe thấy sẽ không nỡ rời đi và bị kẹt lại nhân gian. Nếu bỏ lỡ thời gian siêu thoát thì bị kẹt lại, linh hồn người chết trở thành ma, lâu ngày hấp thụ oán khí trở thành quỷ, như vậy các ngươi há không phải đang làm hại cha mình đó sao?"

Lời Vạn Vân Phong nói ra vô cùng thuyết phục. Năm anh em nghe vậy thì giật mình, bọn họ ngưng gào khóc mà vội lấy tay áo lau nước mắt. Vạn Vân Phong biết con người trong lúc chia ly tử biệt đều vô cùng đau khổ, không thể không khóc. Hắn lúc này vỗ về.

° " ta biết các ngươi yêu thương cha mình, nhưng cũng hãy đặt mình vào vị trí của ông ta mà suy nghĩ. Ông ta chọn ra đi như vậy cũng là một sự giải thoát, hãy để ông ấy được yên nghỉ, việc bây giờ là lo chuyện ma chay cho ông ấy "

Năm anh em nghe thuyết phục như vậy thì cũng bớt đau khổ, cùng hướng Vân Phong mà thi lễ.

- " đa tạ tiên sinh chỉ điểm, chúng ta sẽ làm theo lời tiên sinh căn dặn "

Vạn Vân Phong khẽ gật đầu. Từ đó năm anh em họ Trần không còn gào khóc nữa. Bọn họ bây giờ đều kìm nén nỗi buồn của mình, lâu lâu vẫn lấy tay áo gạt dòng nước mắt. Quả thật đúng là hiếu tử đáng ngưỡng mộ.