Trần đạo sư viết xong bức thư, lúc tâm trạng thoải mái mà bước ra cửa. Đã lâu rồi ông không ra khỏi nhà, lần này ông muốn đi thăm làng xóm một chút. Cầm lấy cây gậy chống, ông từ từ bước đi trên con đường đầy nắng. Thím Trương ở gần đó nhìn thấy thì hốt hoảng chạy lại, vừa chạy vừa la lên.
- " ối Trần đạo sư, đang ốm đau không ở trong nhà nghỉ ngơi, tại sao ông lại đi ra ngoài thế này"
Trần đạo sư nhìn thím Trương lo lắng cho mình thì cười vui vẻ.
- " thím Trương đừng quá lo lắng, hôm nay ta thấy trong người khỏe mạnh nên muốn đi dạo hít thở khí trời, đơn giản chỉ thế thôi"
Thím Trương nghe vậy thì thoáng vui mừng, nhưng trong lòng có chút nghi hoặc.
- " có thật là cảm thấy khỏe mạnh mà đi dạo không đấy?"
Trần đạo sư lại cười nhẹ, hai tay dang rộng ra mà nói.
- " thím Trương, thím nhìn xem ta có nói dối thím không?"
Trần đạo sư lúc này đang cố tỏ ra mình khỏe mạnh. Thím Trương chỉ là nông dân nên không giỏi đoán bệnh, thấy Trần đạo sư ra dáng khỏe mạnh nên cảm thấy vui trong lòng. Thím Trương cười vui mừng.
- " ây da, bệnh tình đã thuyên giảm, chúc mừng ông nha"
Trần đạo sư vui vẻ mà thím Trương cũng vui lây. Thím Trương lúc này nhìn Trần đạo sư một lượt, lại nhớ đến sự nhờ vả của Linh Nhi trước lúc đi. Cảm thấy cần phải quan tâm hơn một chút, liền đề nghị.
- " Vậy bây giờ ông đang định đi đâu? Để tôi đưa ông đi"
Trần đạo sư nghe vậy thì vui vẻ, cũng không hề chối từ mà gật đầu.
- " ta chỉ muốn đi dạo một chút, vậy phiền bà đi cùng ta, cũng là có người trò chuyện thêm phần vui vẻ "
Thím Trương thấy Trần đạo sư không phản đối thì cảm thấy yên tâm hơn. Dù gì cũng nhận lời ủy thác của người khác nên không thể vô trách nhiệm. Thím Trương đành phải bỏ công việc hôm nay mà dành chút thời gian cho vị đạo sư này vậy. Thím cười vui vẻ.
- " được rồi, vậy chúng ta đi thôi"
Trần đạo sư bắt đầu bước đi, thím Trương đi bên cạnh trông chừng, hai người nói chuyện vui vẻ lắm. Đi trên những con đường mòn nông thôn với những cây xanh phủ bóng, bọn họ thế nào mà đã đến bờ sông. Trần đạo sư lúc này mới nói.
- " lâu rồi không ra đến đây. Lúc trước không để ý, bây giờ nhìn lại thì thấy quê hương mình thật đẹp, phong cảnh hữu tình "
Nói xong thì bước đến một thân cây to gần đó mà ngồi dưới bóng cây xanh mát. Thím Trương vừa dìu Trần đạo sư, vừa cười nói.
- " cái ông này, nói chuyện cứ như người đi xa mấy năm mới về vậy"
Trần đạo sư bật cười. Ông không phải đi xa mới về, chỉ là từ lúc ngã bệnh đến giờ đều không rời khỏi nhà, như vậy cũng có khác gì người đi xa. Cả hai ngồi xuống nền cỏ xanh mướt, hướng mặt về phía dòng sông yên bình mà ngắm nhìn những con sóng lăn tăn. Ông khẽ thở dài.
- "Không khí trong lành, phong cảnh hữu tình , nếu bây giờ mà có bình trà nhâm nhi nữa thì thật sự trọn vẹn"
Thím Trương nghe vậy thì cười khổ, đang ở ngoài bờ sông thế này thì lấy đâu bình trà? Chưa kịp nói gì thì Trần đạo sư lúc này như nhớ ra điều gì đó, quay sang nhìn thím Trương mà nói.
- " phải rồi. Linh Nhi trước khi đi có pha cho tôi một bình trà với mấy cái bánh nướng để trên bàn. Thím có thể về nhà lấy ra chúng ta cùng thưởng thức không? Tôi bây giờ về nhà thì chắc không còn sức quay lại đây ngắm cảnh nữa "
Thím Trương nghe nói đến bánh nướng của Linh Nhi thì có chút động lòng. Ở cái làng này ai cũng biết Linh Nhi nướng bánh rất ngon, thế nên bà không muốn từ chối một chút nào. Vừa được thưởng thức bánh nướng của Linh Nhi, vừa chiều lòng vị đạo sư già này. Bà lúc này nhìn Trần đạo sư mà có chút e dè.
- " vậy... bây giờ tôi về lấy trà và bánh, ông phải ngồi ở đây đợi tôi, tuyệt đối không được đi đâu đấy nhé "
Thím Trương bỏ Trần đạo sư rời đi lúc này thật sự không yên tâm. Trần đạo sư cảm động trước sự chân thành ấy, ông vui vẻ mà nói.
- " thím đừng có lo xa, tôi người đang còn yếu thì có thể đi đâu được chứ? Có muốn đi cũng không đi được, chỉ có thể ngồi đây chờ thím quay lại mà thôi"
Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Trần đạo sư, thím Trương gật đầu rồi bước đi, được dăm ba bước lại quay đầu nhìn về nói.
- " ông nhất định phải ngồi yên đợi tôi trở về đấy"
Xem ra trong lòng thím Trương vẫn rất lo lắng vì một điều gì đó mà cả thím cũng không hiểu rõ. Đạo sư bật cười xua tay.
- " không đi, nhất định không đi, xin thím cứ yên tâm"
Thím Trương lúc này mới rời đi khỏi. Trần đạo sư nhìn bóng lưng thím Trương đi khuất, lúc này mới thở dài.
- " người phụ nữ này thật là một người hàng xóm tốt "
Bóng hình ông nhỏ bé dưới gốc cây cổ thụ to lớn phủ tán xuống dòng sông quê hương xanh mát. Ông nhớ lại những ký ức đã qua. Lúc Linh Nhi chào đời, ông cùng bốn đứa con trai tới quây quần bên vợ. Gia đình lúc ấy luôn vui vẻ hạnh phúc. Thế rồi vợ ông rời xa nhân thế, ông như chết nửa con người. Bốn đứa con trai khóc nức nở, còn Linh Nhi lại quá bé để hiểu chuyện gì. Ông nhớ lại lúc Linh Nhi kéo tay ông mà hỏi " cha ơi, mẹ đâu rồi?" Khiến con tim ông nghẹn lại, hai hàng nước mắt lại chảy ra. Trần đạo sư đứng dậy, ông từ từ bước đến bờ sông. Năm đứa con ông đều chịu thương chịu khó làm ăn, và ông biết nếu như không phải lo tiền thuốc cho người cha bệnh tật thì các con ông đã có đủ tiền mua đất xây nhà, cưới vợ sinh con, ổn định cuộc sống. Chỉ vì sự tồn tại của người cha bệnh tật này đã là gánh nặng cho các con ông. Lẽ ra người làm cha phải lo cho các con cuộc sống no ấm, phải dựng vợ gả chồng cho con mình, giúp chúng an cư lạc nghiệp mới đúng. Vậy mà ông không những không làm được điều mà người cha nào cũng làm được, mà còn trở thành gánh nặng đè lên vai các con. Trần đạo sư muốn các con mình hạnh phúc. Không muốn tiếp tục là gánh nặng tước đi tương lai hạnh phúc của các con mình, ông từ bước xuống trầm mình dưới dòng sông lấp lánh. Dòng sông quê hương tươi mát đã nuôi sống bao nhiêu thế hệ người dân làng lá, trong đó có những thế hệ Trần gia lớn lên nhờ dòng sông này. Bây giờ dòng sông lại ôm ấp ông vào lòng, giải thoát cho ông khỏi cuộc sống đau khổ nhân sinh nơi trần thế. Ông chìm sâu dưới dòng sông thân yêu, trút hơi thở cuối cùng. Trong khoảng khắc cuối cùng của sinh mệnh, ông nhớ đến năm đứa con hiếu thảo của mình, khuôn mặt ông hiện lên biểu cảm vô cùng thanh thản và hạnh phúc. Cuộc sống này với ông thật sự rất mãn nguyện, ông bây giờ đang trên đường đến với người vợ thân yêu của mình.