Cửa ải là gì?
Có người cho rằng cửa ải là khảo nghiệm.
Cũng có người cảm thấy cửa ải là giới hạn.
Cửa ải cũng là bậc thang, hơn nữa bất kể sau khi qua cửa là đi lên hay đi xuống.
Nhưng với Vô Tình thì cửa ải dường như chỉ có một chữ, “xông”.
Cửa ải là để xông qua.
Lúc này chàng đang xông cửa.
Hai chân chàng không thể chạm đất, nhưng chàng vừa đề khí đã bay lướt về phía trước, giống như một mũi tên bắn ra từ chiếc nỏ nặng ba trăm cân trong tay lực sĩ khổng lồ.
Trước mặt chàng là Nhϊếp Thanh.
Vô Tình vừa động, Nhϊếp Thanh cũng bị buộc phải phản ứng.
Hắn cũng lập tức hành động.
Nhϊếp Thanh không thể lui được, đành phải phi thân qua cầu.
Một khi đã lên cầu, giống như đã vào l*иg thú, không còn đường lui nữa.
Hơn nữa chỉ có một con đường, cầu độc mộc.
Hắn không thể cản đường Vô Tình, đành phải lướt về phía trước.
Vô Tình nhanh bao nhiêu, hắn chỉ có thể càng nhanh hơn.
Ít nhất phải nhanh như nhau, mới không bị Vô Tình đυ.ng xuống sườn núi.
Hắn chỉ có cách lướt về phía trước, thẳng tiến không lùi.
Vô Tình hóa thành một bóng trắng bay thẳng tới.
Nhϊếp Thanh lướt nhanh về trước, Vô Tình đuổi theo phía sau cũng nhanh không kém.
Vô Tình vừa động, Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi cũng đồng thời hành động.
Bạch Khả Nhi đi trước, Trần Nhật Nguyệt theo sau.
Bọn họ một trước một sau vác xe lăn, giống như liều mạng lướt thẳng lên trước, nhưng lại di chuyển một cách sóng yên biển lặng, phối hợp ăn ý.
Bọn họ đuổi sát phía sau Vô Tình.
Trong thoáng chốc, Nhϊếp Thanh, Vô Tình, Bạch Khả Nhi, Trần Nhật Nguyệt đều đã rời đi.
Chỉ còn lại Tập Mai Hồng.
Tròng mắt của nàng đảo một vòng, cắn cắn môi dưới, giậm chân một cái, cũng bay lướt đi.
Mọi người đều đi rồi, nàng sao có thể ở lại một mình?
Người người đều xông qua cửa, há chỉ có nàng giẫm chân tại chỗ!
Cho nên Nhϊếp Thanh đi trước, Vô Tình cả người như một con dao sắc cách phía sau nửa bước, kế tiếp là Bạch Khả Nhi và Trần Nhật Nguyệt một trước một sau khiêng xe lăn chạy đi, Tập Mai Hồng là người đoạn hậu.
Đây đúng là một đội hình kỳ dị, cũng là một tổ hợp kỳ lạ.
Nhϊếp Thanh hít sâu một hơi, đã phóng qua bờ đối diện.
Vách núi bên kia trống rỗng không một bóng người.
Chân vừa chạm đất, hắn lập tức quay đầu, hai tay đột nhiên nửa cong nửa duỗi, giống như muốn đón lấy Vô Tình đang theo sát phía sau.
Có lẽ hắn biết hai chân Vô Tình không thể duỗi thẳng, chỉ sợ Vô Tình không thu thế được, muốn kịp thời đón lấy đối phương trong thế ngàn cân treo sợi tóc này.
Nhưng hắn tính sai rồi.
Vô Tình vừa qua cầu, một hơi chân khí trước đó vẫn còn, nhưng cả người lại bỗng nhiên hạ xuống.
Đáp xuống đất trước khi Nhϊếp Thanh kịp đón lấy chàng.
Chàng rơi xuống một cách nặng nề.
Sắc mặt của chàng vốn đã rất trắng, lúc này càng trắng xanh, nhợt nhạt, nhưng đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng như nước thu của chàng vẫn nhìn về phía trước, nhìn Nhϊếp Thanh, nhìn không chớp mắt.
Hai vai chàng co giật, ngực phập phồng, hiển nhiên đang thở dốc, gần như không đổi hơi được.
Người tiếp theo đến nơi là Bạch Khả Nhi.
Sau đó là Trần Nhật Nguyệt.
Bọn họ vừa đến, liền cắp tay cắp chân hợp sức đỡ công tử của bọn họ lên xe lăn.
Vô Tình ngồi lên xe lăn, lúc này mới thở ra một hơi thật dài.
Nhưng mọi người vẫn chưa thể yên tâm.
Bởi vì còn không thấy một người.
Tập Mai Hồng.
Nàng vẫn ở trong sương mù dày đặc biến hóa liên tục, không hiện bóng dáng.
Sương mù đậm đặc, bóng sương biến hóa liên miên.
Chỉ có Tập Mai Hồng chưa ra khỏi sương mù.
Lúc nàng qua cầu đã xảy ra chuyện gì?
Nàng đã gặp phải tập kích trong sương mù dày đặc?
Bạch Khả Nhi cắn răng nói:
– Ta quay lại xem thử!
Con người hắn rất đen, mắt rất lớn.
Lúc nói câu này, trên trán rũ xuống mấy chòm tóc, có vẻ rất kiên quyết.
Trần Nhật Nguyệt nói:
– Ta đi!
Bạch Khả Nhi nói:
– Ngươi chiếu cố công tử, ta đi!
Trần Nhật Nguyệt nói:
– Ngươi cũng có thể chiếu cố công tử, hơn nữa chỗ ta đứng hiện giờ cũng gần đường lui hơn ngươi.
Bạch Khả Nhi kiên trì:
– Đương nhiên là ta đi, ngươi còn có nhiệm vụ quan trọng trên người…
Chợt nghe Vô Tình nói:
– Đừng tranh giành nữa!
Bạch Khả Nhi, Trần Nhật Nguyệt đều yên tĩnh lại. Vô Tình nói:
– Không ai cần quay lại cả.
Bọn họ cũng không hỏi tại sao.
Bởi vì đều nhìn thấy lý do.
Tập Mai Hồng đã từ trong sương mù dày đặc đi ra.
Nàng đi có phần tập tễnh, có vẻ lảo đảo.
Nàng vốn rất gầy gò, rất yểu điệu, lúc đi lại phong thái vô cùng lả lướt, nhất là lúc gặp phải gió lớn, mỗi khi nàng đi một bước đều đung đưa chiếc eo, cũng rung động những suy nghĩ viễn vông của người đứng xem.
Nhưng hiện giờ nàng lại đi đứng có phần gian khổ.
Còn xoa đầu, giống như rất đau.
Hơn nữa còn có vẻ choáng váng.
Bạch Khả Nhi và Trần Nhật Nguyệt vội đi qua đỡ nàng.
Tập Mai Hồng cũng lập tức cảnh giác.
Nàng cự tuyệt bọn họ nâng đỡ, chỉ nói:
– Đầu của ta hơi choáng… vừa vào trong sương mù thì gần như ngất xỉu, may mắn không té xuống… ta thấy sương mù này có điểm kỳ quái.
Mọi người đều đồng ý, sương mù kỳ quái, nhưng bọn họ đều không cảm thấy khó chịu, cũng không nhìn thấy bộ xương mỹ nhân trong lời đồn.
Tập Mai Hồng vẫn hơi lảo đảo.
Nhưng dù sao cũng đã xông qua cửa ải cầu độc mộc này.
Mọi người lại nhìn lên trên, Mãnh Quỷ miếu nằm ở nơi đó.
Có thể đi rồi!
Mọi người đều mang theo chiến chí coi thường cái chết, đang muốn lên đường. Bạch Khả Nhi quay đầu muốn gọi Tập Mai Hồng vẫn có vẻ thần trí mơ màng một tiếng, đột nhiên một mùi hôi ập đến. Sau lưng Tập Mai Hồng, cũng chính là trên cầu độc mộc, giữa sương mù dày đặc tụ tán, đột nhiên một trận mây mù thổi mạnh, trong sương mù xuất hiện một thứ.
Thấp thoáng.
Hắn mở to mắt, há to miệng, nhưng lại không thốt ra tiếng được.
Trần Nhật Nguyệt phát hiện dáng vẻ kinh hãi của đồng bạn, lập tức quay đầu nhìn lại.
Trong sương mù dày đặc, vật thể kia cuối cùng lộ ra bộ dáng… gương mặt thối rữa, ánh mắt đờ đẫn, lộ ra răng nhanh, nhảy nhảy nhót nhót, xuyên qua sương mù, đến gần sau lưng Tập Mai Hồng.
Đó không phải người, mà là cương thi.
Một thi thể sống.