Chương 8: Bươm bướm hoa

– Quỷ!

Trần Nhật Nguyệt kêu lớn một tiếng.

Ngoại trừ kêu một tiếng này, hắn nhất thời cũng không biết phản ứng thế nào.

Nhưng hắn kêu một tiếng như vậy, Nhϊếp Thanh và Vô Tình một trước một sau lập tức quay đầu.

Đó thật sự là quỷ!

Không, đó là cương thi!

Gương mặt, ngũ quan của nó tan ra giống như đèn cầy nóng chảy, mục nát, chảy nước, nhỏ máu.

Mũi của nó chỉ còn lại hai cái lỗ lớn, trong mắt là hai cái hốc lớn, trên người mặc quan phục, giống như một con lừa bị nướng chín tám phần, đứng lên như người, lại nhảy lên như châu chấu, đầu gối không cong, đáp xuống không tiếng động.

Nếu là bình thường, có lẽ Tập Mai Hồng đã lập tức cảnh giác.

Nhưng hiện giờ nàng có vẻ đầu óc choáng váng, đang ôm một bên trán. Thi thể sống này đột nhiên xuất hiện, mười móng tay vừa dài vừa đen nhanh chóng móc vào gáy Tập Mai Hồng.

Nhanh, hơn nữa không tiếng động.

Vô Tình và Nhϊếp Thanh cách khá xa, hơn nữa phát hiện quá trễ, đã không kịp ra tay.

Thi thể sống đột nhiên xuất hiện, không lường trước được.

Xuất thủ độc, hơn nữa còn tuyệt.

Trông thấy Tập Mai Hồng sắp gặp họa, lúc này nàng đang dùng cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo ngửi ngửi, nói:

– Sao lại hôi như vậy? Đây là mùi gì?

Nàng vẫn không biết tập kích đang đến sau lưng.

Ngay lúc này, có thể vì gió mạnh ập đến, vài con bướm hoa vàng trên đầu nàng đột nhiên rung động bay tứ tán.

Trong đó có ba con bướm nhỏ lại bay tới trên mặt thi thể sống kia.

Thi thể sống kia kêu lên một tiếng quái dị, thảm thiết như sói gào.

Nó dường như rất e ngại bươm bướm, thậm chí là sợ hãi.

Nó lập tức dùng tay che mặt, còn lui lại một bước.

Vừa lui, lại trở về một đoạn cầu độc mộc cuối cùng.

Nó trì hoãn một chút như vậy, Bạch Khả Nhi đã khôi phục thần trí nhờ tiếng kêu của Trần Nhật Nguyệt.

Hắn ở gần Tập Mai Hồng nhất.

Hắn hét lớn một tiếng, phi thân lên.

Ánh sáng trắng lóe lên, một đao chém xuống.

Hét lớn là vì hắn muốn hét ra sự can đảm của mình.

Phi thân là cần thiết để gia tăng tốc độ và lực đạo.

Ánh sáng trắng đến từ đao của hắn.

Một đao này của hắn gọi là “Chặt”.

Đao pháp của hắn rất đơn giản, được cao nhân truyền thụ, đại khái có các thức “Bổ”, “Chặt”, “Chém”, “Che”, “Đỡ”, “Đè”, “Gọt”, “Vòng”, “Quét”, “Phá”, “Sát”.

Cách thức thật sự hữu dụng đều rất đơn giản.

Cho dù vốn phức tạp, đến lúc sử dụng trong chiến đấu, cũng có thể dùng đơn giản chế ngự phức tạp.

Một đao này rất nhanh, Bạch Khả Nhi cũng phản ứng rất nhanh.

Hắn sợ, nhưng hắn vẫn xuất đao.

Đã xuất đao, chính là đao nhanh.

Bởi vì hắn là “Nhất Đao Đồng”.

Hắn không giống Tam Kiếm Đồng, hắn từng học thầy khác.

Sư phụ ban đầu của hắn là “Thái Tể” Bạch Bá Thiên của Cảm Tình Dụng Sự bang.

Bạch Bá Thiên nguyên danh chỉ có một chữ đầu, chữ “Thiên” là do giang hồ hào kiệt nhất trí cho rằng y gánh vác được chữ này, mới cung cung kính kính “thêm vào”.

Người có thể gánh vác được chữ này quyết không nhiều.

“Khiếu Thiên Vương” Tra Khiếu Thiên là một.

Bạch Bá Thiên cũng là một trong số đó.

Y nhận lấy danh xưng này, bởi vì y có địa vị đủ cao, danh tiếng đủ lớn, bá khí đủ mạnh, hơn nữa cũng vì đao của y.

“Bá đao”.

Đao pháp của y rất bá, bá khí đầy đủ.

Bạch Khả Nhi học đao pháp của y, một loại đao pháp bá đạo.

Bởi vì hắn sợ, cho nên đao pháp càng bá.

Mọi người đều giật mình, đang kinh ngạc, đao của Bạch Khả Nhi đã chặt đến.

Một đao chặt xuống đầu.

Hắn nhanh đến mức ngay cả Nhϊếp Thanh cũng kinh ngạc.

Lúc Tập Mai Hồng nhìn thấy ánh đao, mũi đao đã đến trên đầu cương thi thần sắc đờ đẫn kia.

Thần sắc của cương thi kia vẫn ngơ ngẩn.

Dáng vẻ của nó giống như người chết… đã chết nhiều ngày lại bị đào ra.

Thần sắc của nó đình trệ, nhưng vươn tay lại không hề đình trệ.

Không đình, càng không trệ.

Giống như một người đột nhiên bị một con muỗi núi chích một cái, lập tức phản ứng, đưa tay đập một cái, lại đập trúng một đao kia của Bạch Khả Nhi.

Đao thế của Bạch Khả Nhi rất nhanh, nhưng vẫn bị cương thi kia đập trúng.

Cương thi kia dùng mu bàn tay đập ra.

Bạch Khả Nhi chỉ cảm thấy cánh tay chấn động, eo bàn tay rung lên, đao trong tay gần như bị đập bay ra ngoài.

Đao của Bạch Khả Nhi rất sắc bén.

Đao pháp của hắn nhanh như gió, hơn nữa lực đạo trầm mạnh.

Cho dù đối phương dùng vũ khí ngăn cản một đao này, e rằng cũng bị một đao của hắn chém làm hai.

Nhưng cương thi kia chỉ dùng tay, tay không.

Giơ tay lên, đập thẳng về phía trên, đao của Bạch Khả Nhi gần như rời tay, hơn nữa chấn cho eo bàn tay, cổ tay, năm ngón tay đều tê dại, cả người cũng lay động nửa vòng lớn, đao thế đâm nghiêng, chặt vào khoảng không.

Cương thi kia “xì” một tiếng, không ai biết nó muốn làm gì tiếp theo, nhưng hai ba con bướm hoa kia đột nhiên bay qua, lượn vòng nơi mặt mũi của nó. Nó lại giống như sợ bướm còn hơn sợ người, lại dùng bàn tay đã đập tan đao thế che lấy mặt.

Lúc này Trần Nhật Nguyệt cũng đã khôi phục lại.

Hắn xuất kiếm.

Một kiếm đâm vào thân dưới cương thi.

Bạch Khả Nhi tấn công phía trên, hắn liền tấn công phía dưới, hai người xuất thủ đã sớm phối hợp khắng khít.

Hắn chọn đúng thời cơ tấn công, tuyệt diệu vô cùng, ngay cả Vô Tình cũng không khỏi thầm khen một tiếng.

Nhưng cương thi kia vẫn thần sắc đờ đẫn.

Nó giống như hoàn toàn không nhìn thấy một kiếm này của Trần Nhật Nguyệt.

Nó thậm chí giống như hoàn toàn nhìn không thấy thứ gì.

Có điều, tuy thần sắc của nó đình trệ, nhưng động tác lại không hề đình trệ.

Nó nhấc chân một cái, chân đưa lên thẳng tắp.

Sau đó đá một cái, trúng vào mũi kiếm của Trần Nhật Nguyệt.

Một lực lượng lớn ập tới, Trần Nhật Nguyệt lập tức phải cố gắng không chế hai chuyện.

Một, cả người hắn và kiếm gần như bị lực lượng của cú đá kia hất bay xuống vách núi.

Hai, cho dù hắn có thể giữ vững thân thể, kiếm cũng phải rời tay bay ra.

Cho nên hắn cúi người đứng tấn, mượn lực hóa giải lực, nhưng mũi kiếm vẫn bị lệch đi.

Cả người hắn đều nghiêng qua, lúc này mới miễn cưỡng ổn định bước chân.

Nhưng trong khoảnh khắc này, cao thủ hạng nhất đều nhìn ra điểm yếu.

Trong nháy mắt, Bạch Khả Nhi và Trần Nhật Nguyệt đều lộ ra sơ hở.

Sơ hở rất lớn.

Chỉ cần dùng sát chiêu đánh vào sơ hở này, “Phong Vân Đao” Bạch Khả Nhi và “Âm Dương Kiếm” Trần Nhật Nguyệt đều sẽ phải phơi thây trên núi.

Chỉ cần ra tay kịp thời.

Chỉ cần người ra tay là cao thủ.

Cương thi thần sắc đờ đẫn này, mỗi lần ra tay đều có thể hóa giải thế công tuyệt diệu, nhưng nó có phải cao thủ hay không? Nó có muốn mạng của Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi hay không?