Trước đây, nguyên chủ không nỡ dùng vì nghĩ đó là tình yêu của mẹ, những giờ cậu ấy đã không còn nữa, cậu cũng không thèm số tiền đó.
Nói đến đây, Vưu Bạch Ngọc hạ mắt xuống, mím môi oán hận: "Hôm nay cháu cũng viết đơn xin chuyển ngành rồi.”
Lario rửa xong bát, lau khô tay, xoay người nhìn đứa nhỏ đang tủi thân bên cạnh mình mà thở dài.
Mặc dù là một Omega, nhưng anh ấy không bạn đời cũng không sinh con đẻ cái, thậm chí cả đối tượng cũng không có. Trong nửa đời nói dài không dài nói ngắn không ngắn của mình, ngoài phòng thí nghiệm thì anh ấy cũng chỉ biết đến học hành.
Lario biết gia đình anh ấy có tư tưởng khá là thoáng, lại bao dung, bình đẳng và ngay thẳng, bất kể là beta hay omega, thì từ nhỏ đã được hưởng nền giáo dục rất tốt, nhưng nhà họ Vưu lại thì không như vậy.
Chị họ của anh ấy khi ly hôn cũng làm lớn một trận, tuy thời gian đó anh ấy ra khỏi phòng thí nghiệm, nhưng cũng nghe được vài thứ, tóm lại nhà họ Vưu đó không phải thứ tốt lành gì.
Khi đó, trong nhà có ý đưa đứa bé về nuôi dưỡng, dù thế nào cũng không làm đứa nhỏ thiệt thòi, nhưng...
“Khi cha mẹ cháu li hôn, vừa đúng lúc gia tộc phải chuyển đi, nên không thể đem cháu về được, thật sự xin lỗi cháu.” Lario vẫn còn nhớ đến ánh mắt không nỡ của cô mình khi nhắc về đứa nhỏ.
Đứa bé gầy gò, năm sáu tuổi, nhìn mẹ mình dứt khoát rời đi, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết sợ hãi đứng đấy mếu máo ôm con gấu bông, nhìn bóng lưng của mẹ,
Lario biết rõ cái tính của chị họ mình... Lúc đó bà ấy rất hận người nhà họ Vưu, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi mọi sự dây dưa với nhà đó, đã là như thế thì làm sao bà ấy chịu giữ một đứa bé có dòng máu họ Vưu bên cạnh mình.
“Cháu làm rất tốt. Nếu cháu nói chuyện với mẹ cháu mà không giải quyết được gì thì cứ tìm đến chú.” Lario xoa đầu cậu.
Cậu bé gầy gò nhỏ nhắn, đầu ấn vào vai anh ấy, ngoan ngoãn đáp ‘vâng’.
Sau khi chuyển một ít tiền cho cậu, thì anh ấy cũng vội vàng đến phòng thí nghiệm.
Còn Vưu Bạch Ngọc thì đứng ở cửa, dưới ánh đèn vẫy tay tạm biệt: “Chú đi đường cẩn thận nhe~”
Đến khi xe rẽ vào ngách thì cứ thế không nhìn thấy nữa.
Vưu Bạch Ngọc lập tức xoay người đóng cửa lại, nhanh chóng chạy ra khỏi tiểu khu.
"Ahhh" Sắp không kịp rồi, không kịp rồi!
Vưu Bạch Ngọc cảm thấy thân thể mình đã bắt đầu nóng lên, lo lắng liếʍ liếʍ khóe miệng, nếu còn không mau chóng đi tìm Tuyết Sơn, đuôi và tai của cậu sẽ bị lộ ra mất!
Vưu Bạch Ngọc cảm thấy rất kỳ lạ, tuy là cậu đã tiến vào thời kỳ động dục nhưng mà vẫn không thể nào tự khống chế được, ý là cứ cách một khoảng thời gian là cậu sẽ không khống chế được đuôi và tai của mình bị hiện ra.
Nếu còn không mau chóng giải quyết, thì đuôi và tai của cậu sẽ không thể biến về được nữa!
Vưu Bạch Ngọc vội vàng đến khách sạn, mặc dù thế giới này có dị năng, nghe bảo một số Alpha có dị năng biến hình thành quái thú, nhưng, nhưng Omega thì không có năng lực đó. Cậu không muốn bị xem là quái vật rồi bị bắt đi thí nghiệm đâu!
Chân của con chồn nhỏ ngắn, một đường chạy về phía sau núi, đều dùng hết tốc lực, chạy đến nỗi cái bóng của cậu cũng sắp không nhìn thấy được.
Khi Lario lái xe ra khỏi tiểu khu, bỗng nhìn thấy một bóng mờ màu trắng vυ"t qua... “Chuột con?”
Anh ấy có hơi bất ngờ, sao khu căn hộ cao cấp lại có chuột?!!
Giáo sư Lario, một nhà khoa học trẻ mới bắt đầu hành trình nuôi một đứa trẻ, kiên quyết lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn đến ban quản lý của tiểu khu, hy vọng họ sẽ tăng cường quản lý động vật hoang dã. Dù con chuột đó có là màu trắng, bàn chân nó hồng hồng vươn ra tí móng vuốt, nhìn thì vô cùng đáng yêu, bây giờ thậm chí nó chỉ đứng bên đường vươn vươn cái chân nó ra với anh ấy, thì cũng không được... Không, không thể để nó xuất hiện trong tiểu khu được!
Sau khi gửi tin nhắn, vị giáo sư trẻ lẩm bẩm: "Bọn chúng nhìn dễ thương thật, nhưng lỡ bọn nhỏ trong nhà nhìn thấy một hai muốn nuôi thì biết phải làm sao?".
Đúng vậy, tóm lại không thể để bọn nhỏ nuôi thú cưng là chuột được, Lario cảm thấy suy nghĩ của bản thân là vô cùng đúng đắn.