Chương 12: Hóng bát quái

Vì vậy, trước lạ sau quen, quen cửa quen nẻo tự nhiên như ở nhà.

Chín giờ tối, chồn trắng nhỏ nhu thuận ngồi xổm trong bụi cỏ run rẩy lỗ tai, cậu nhìn qua lông xù, mềm mại, biểu cảm nhìn xung quanh cũng có chút ngơ ngác, ngốc nghếch, chóp mũi màu hồng nhạt còn bởi vì chạy quá nhanh mà dính chút bụi bặm.

Chú chồn trắng nhỏ nâng móng vuốt nhỏ lên xoa xoa hai má mình, còn dùng chóp mũi cọ cọ mu bàn tay lông xù.

Sau đó lại ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao cao, đây chính là mục tiêu của cậu - - tầng cao nhất!

“Ki ki!”

Con chồn trắng nhỏ dùng chân sau đứng lên, lén lút vươn đầu cắn một đóa hoa trà đỏ tươi.

Đây, đây là của ngày hôm nay... Khụ khụ.

Sau đó lui lại vài bước trong bụi cỏ, vặn vẹo cái mông nhỏ của mình, cái đuôi nhỏ phía sau của cậu thường xuyên vung tới vung lui không quá an phận kia cũng đột nhiên căng thẳng, sau đó!

Nhân viên phục vụ đi ngang qua chợt nghe thấy thanh âm “Bùm” nhẹ nhàng, “Ai? Tiếng gì vậy?” Vừa định nhìn qua đã thấy một thứ gì đó màu trắng chạy qua trước mặt mình.

Nhanh đến mức khiến cô nghĩ rằng mình hoa mắt, nhưng sau khi nhìn kỹ lại cũng không nhìn thấy cái gì nên liền mặc kệ.

Mà chú chồn trắng nhỏ kia đã dán mặt tường “Hưu Hưu Hưu”, giống như một tia chớp nhỏ màu trắng, nhanh chóng vọt lên tầng cao nhất, quen thuộc chui vào từ khe cửa sổ.

Sau đó nhìn cửa sổ đóng chặt ngây ngẩn cả người...

“Ki ki ki?” Sao có thể?!

Cậu tức giận đến mức hai má phồng lên, vỗ bạch bạch vào cửa sổ, chỉ có thể đổi chỗ khác, ví dụ như phòng ngủ cửa sổ, cậu nhớ rõ mấy ngày nay đều mở.

Cũng không mở?!!!

Phòng tiếp theo...

Đóng cửa luôn!!!

Chú chồn nhỏ tức giận cắn chặt bông hoa trong miệng, kêu loạn “Ki ki ki ki”.

Tức chết cậu rồi, tức chết cậu rồi, đến cả khe cửa sổ cũng không có để cho mình chui, vậy thì sao cậu có thể đi vào chứ!

Nhưng lúc này, cơ thể càng ngày càng nóng.

Chú chồn trắng khẩn trương liếʍ liếʍ khóe miệng cùng với chóp mũi ướt sũng của mình, tức giận nhìn chằm chằm vào trong phòng.

Cậu, dù sao đêm nay nhất định cậu phải ăn sạch Tuyết Sơn xấu xa kia!

Hừ! Đổi người thì không có khả năng đổi, nhưng đêm nay Bạch Bạch nhất định sẽ dạy anh một bài học!

Cậu tức giận trắng trợn mắt đi quanh căn phòng kia, không có một chỗ nào có thể đi vào nên dứt khoát đổi phòng khác, quả nhiên, dưới lầu còn có cửa sổ đang mở, còn mở rất rộng!

Chú chồn trắng nhỏ theo cửa sổ “chít chít” nhảy vào, bên trong có một Omega gọi điện thoại ở trong phòng, lớn tiếng oán giận cái gì mà thân vương đúng là không phải người, cậu ta đẹp mắt như vậy mà đến cả Omega cũng không có hứng thú, có phải anh ấy không được không? Có phải không cứng nổi không?

Chú chồn trắng nghe không nhịn được run rẩy lỗ tai, trốn ở dưới sô pha nằm nghe bát quái một lát.

Cho dù người cậu đang nóng hầm hập, nhưng vẫn không nhịn được muốn hóng bát quái.

“Nếu anh ấy không được, ngày mai tôi vẫn không thể thành công thì ngày mốt tôi sẽ hạ thuốc anh ấy!!” Omega kia tức giận run rẩy, “Đúng, mẹ của anh ấy hoàn toàn ủng hộ cách làm của tôi.”

“À, có biết mẹ anh ấy đã nói gì không?”

“Bà ấy nói, ít nhất thì cũng phải giúp con trai bà ấy trở thành Alpha trưởng thành. À, thuốc cũng là do mẹ anh ấy đưa cho.”

“Ngày mai anh ấy mà còn không biết tốt xấu thì ngày mốt chính là ngày chết của anh ấy.”

“Lão tử muốn ngủ chết anh ấy!!!”