"Muốn hóa giải được tà chú, thì người phải tìm được bạn lữ có thể cùng người thực hiện phương pháp song tu."
Lý Thục Ngư nghe đến đây thì hai mắt lập tức mở lớn. La Hoành là nguyên thần lịch kiếp của Bắc Tuyên Đế Quân, sao có thể cùng phàm nhân tùy tiện song tu như thế? Mà La Hoành tuy là cũng rất bất ngờ, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, giống như là có một chút thất vọng. Hắn đương nhiên sẽ hiểu phương pháp song tu có nghĩa là gì, chỉ là sư phụ lúc trước còn bảo hắn phải giữ một thân đồng nam để sau này tu luyện bí tịch của Túc Phong Sơn phái.
"Thật sự là không còn cách nào khác sao?"
Nghe La Hoành hỏi, Nhược Linh cũng khó xử lắc đầu, lại tiến lên hai bước bắt đầu nói.
"Trong cơ thể người đã bị phong bế toàn bộ linh lực, cũng trở nên ứ đọng khó giải, bắt buộc phải cùng với một người khác có tu vi cao và đặc biệt là hỏa linh căn đối lập với thủy linh căn của người cùng nhau song tu, thải âm bổ dương, đột phá bình cảnh mới có thể khiến người đả thông được linh lực đã bị phong bế."
Đúng lúc này Lý Thục Ngư mới đột nhiên nhảy vào.
"Tức là cũng không thể cùng người khác tùy tiện luyện song tu?"
"Đúng vậy, như thế càng làm cho thủy linh căn trong cơ thể Đế Quân yếu dần, vạn vạn không thể tùy tiện làm bậy."
Nhược Linh giọng nói trầm ổn chậm rãi giải thích, Lý Thục Ngư cũng cảm thấy mọi chuyện bắt đầu nan giải, lập tức xoay người hỏi ý kiến La Hoành.
"Ta sẽ giúp người tìm được tu sĩ có tu vi cao cùng với hỏa linh căn."
La Hoành mỉm cười nhợt nhạt với hắn, sau đó lại chậm chạp cất lời.
"Không cần đâu, ta quyết định sẽ không giải tà chú nữa."
"Người nói cái gì? Tại sao lại không giải nữa?"
Lý Thục Ngư lập tức lớn tiếng chất vấn, Nhược Thanh từ nãy giờ đứng ở một bên vân vê vạt áo cũng không rõ lắm mọi chuyện diễn ra, đột nhiên cô lại nghe thấy tiếng người đánh nhau ở trước cửa, ngay lập tức hô lên.
"Bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Mọi người đang nói chuyện ở trong nhà cũng im lặng lắng nghe, quả nhiên là có tiếng đánh nhau mỗi lúc một to, mà Nhược Thanh không biết từ khi nào đã vội chạy ra ngoài xem xét. Nàng vừa bước đến trước cửa đã nhìn thấy có ba bóng người, hai hắc y nhân và một bạch y nhân đang giao đấu, cũng dường như là không hề quen biết gì bọn họ, lập tức hai tay chống hông lớn tiếng nói.
"Này, đánh nhau thì đi chỗ khác mà đánh, đừng có tìm tới trước nhà bổn cô nương đánh!"
Ba người bọn họ dường như cũng chẳng thèm để ý tới, vẫn cứ tiếp tục xuất ra chiêu thức, bạch y nhân trong tay cầm một món pháp bảo là một sợi dây thừng vàng, ở trên đầu còn có ba cái móc sắt, đang bị hai tên hắc y nhân chiếm thế thượng phong. Lúc này bọn người ở bên trong nhà cũng chạy ra xem náo nhiệt, La Hoành ban đầu quả là nhìn bọn họ cũng không thấy quen mắt chút nào, nhưng khi nhìn đến món pháp bảo trên tay bạch y nhân mới lập tức nhận ra.
"Kim Trảo Ô Mục? Người đó là Mục huynh?"
Lý Thục Ngư nghe đến La Hoành hô lên mới chợt dời ánh mắt về phía pháp bảo của y, đúng là món đồ chơi mà Lý Thục Ngư thường lấy nghịch đây mà. Hắn cũng không có nghĩ nhiều, lập tức nhảy lên xuất chiêu giúp Vũ Thanh Mục một tay đối phó với hai tên hắc y nhân. La Hoành trước mắt cũng thật là sốt ruột, Mục huynh tại sao lại phải dịch dung, còn bị hai tên lạ mặt truy sát? Nhìn qua chiêu thức của bọn chúng sử dụng cũng rất quái lạ, không đoán được là người của môn phái nào.
Bọn chúng thấy Lý Thục Ngư xuất chiêu đã lập tức chống đỡ không được, hai mắt nhìn nhau một lúc thì chỉ gạt tay một cái đã biến mất trong không khí. Vũ Thanh Mục thu lại Kim Trảo, đột nhiên chân lùi lại hai bước, tay chạm lên ngực rồi cúi người phun ra máu tươi. Lý Thục Ngư ở bên cạnh nhìn thấy cũng lo lắng hỏi han một tiếng.
"Này ngươi không sao chứ?"
La Hoành không biết từ lúc nào nhìn thấy Vũ Thanh Mục bị thương như vậy đã lập tức chạy đến đỡ lấy một bên cánh tay y.
"Mục huynh! Huynh làm sao vậy? Có phải đã bị thương rồi không?"
Vũ Thanh Mục trước tiên là nghe thấy thanh âm gấp gáp quen thuộc này, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn La Hoành với nét mặt lo lắng ở bên cạnh. Trong lòng đột nhiên lại có cảm giác thật may mắn vì đã tìm được hắn, cuối cùng cũng có thể gặp lại hắn.
"Ta không sao, chút thương cũ thôi."
Lúc nãy đi theo hai tên hắc y nhân đến được chỗ này thì y cũng đoán ra được đây là nơi ở của người có thể giải được tà chú cho La Hoành, mà hai tên hắc y nhân đó cũng không muốn để cho La Hoành được toại nguyện, còn có ý đồ xông vào định gϊếŧ chết những người ở bên trong để phòng ngừa việc La Hoành sẽ giải được tà chú. Vũ Thanh Mục đúng lúc đó cũng xuất hiện ngăn cản bọn chúng, mục đích là kéo dài thời gian để La Hoành có thể kịp thời phá giải, nhưng trong người y vẫn còn có thương, vốn không phải là đối thủ của chúng. Cũng may cuối cùng còn có Lý Thục Ngư ra tay tương trợ mới không thương càng thêm thương.
"Ngươi làm sao lại bị hai tên đó truy sát vậy? Bọn chúng lại là người của ma vực."
Lý Thục Ngư khoanh hai tay ở trước ngực nghiêng đầu hỏi, Vũ Thanh Mục còn chưa kịp trả lời đã bị La Hoành ngắt ngang.
"Có gì từ từ nói, trước tiên để Mục huynh vào trong nghỉ ngơi đã, cũng để Nhược Linh cô nương xem xét thương thế một chút."
Mọi người cũng không ai có ý kiến, La Hoành xoay người dìu Vũ Thanh Mục vào bên trong căn nhà tranh. Nhược Thanh đi ở phía sau bắt đầu huých vào khuỷu tay Lý Thục Ngư, thăm dò hỏi.
"Người đó là ai vậy? Đế Quân có vẻ rất quan tâm hắn."
Lý Thục Ngư ban đầu là chán ghét không muốn trả lời, sau dó lại giả vờ mỉm cười với Nhược Thanh rồi phun ra một câu "Thiên cơ bất khả lộ", khiến cho nàng tức chết mới thôi.