Phượng Nghi cô nương ngồi xuống bên chiếc đàn tranh, động tác vén tay áo cũng thật kinh diễm động lòng người, chẳng lâu sau đã có tiếng đàn thanh thoát vang lên, du dương như là tiếng hót trong trẻo của loài chim quý. Tất cả đám người bên dưới say sưa lắng nghe, cả tửu lâu lúc này như đang đắm chìm vào trong tiếng đàn của nàng, không gian cũng đặc biệt yên ắng hơn. Mấy vị công tử ngồi ở bên dưới say mê nhịp chân, liên tục chỉnh lại y phục và đầu tóc để lát nữa còn có cơ hội được Phượng Nghi nhìn đến.
La Hoành nhìn thấy bọn họ trầm mê như vậy cũng thở dài lắc đầu, những tưởng nhìn sang Lý Thục Ngư cũng sẽ thấy được bộ dáng y hệt như đám người đó nhưng lần này La Hoành quả thật có chút ngạc nhiên. Lý Thục Ngư chẳng những không có say sưa tận hưởng, mà mày kiếm đột nhiên nhíu chặt, vẻ mặt rơi vào trầm tư.
"Làm sao vậy? Không thích nghe mỹ nữ đánh đàn sao?"
"Nàng ta chính là yêu."
La Hoành ban đầu còn tưởng là mình nghe lầm, lập tức cao giọng hỏi lại, sau đó lập tức bị Lý Thục Ngư bịt miệng.
"Ngươi nói cái gì? Làm sao ngươi biết."
La Hoành hỏi câu này cũng quên mất bản thân Lý Thục Ngư hiện tại cũng được xem như là yêu đi.
"Ngụy trang cũng thật giỏi, bất quá không thể qua mắt được ta. Nàng đang dùng tiếng đàn này để hút dương khí của đám người bên dưới, nếu như tăng thêm chút yêu lực, trong khoảng thời gian dài nữa thì đám người ở đây sẽ biến thành cái xác không hồn."
"Vậy còn ta thì sao?"
La Hoành cuống quít hỏi, hắn cũng đang nghe thấy tiếng đàn này nha.
"Phí lời, người mau bịt tai tại đi."
La Hoành lần đầu tiên gặp phải yêu trong tình huống như thế này, có chút hoảng hốt không biết phải làm sao, loại yêu tinh hại người này nhất định phải ra tay trừng trị, không thể để ả tiếp tục thực hiện được mục đích. Lý Thục Ngư còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy La Hoành đứng ở bên cạnh hô lên.
"Đừng đàn nữa đi, đàn nữa sẽ chết người đấy!"
Tiếng đàn lập tức ngừng lại, ánh mắt sắc bén của Phượng Nghi và cả hàng chục người bên dưới tất cả đều dồn về phía La Hoành. Phượng Nghi cũng không tiếp tục đàn, lập tức đứng lên hướng chỗ của La Hoành đi đến.
"Vị công tử này, dựa vào đâu lại nói như vậy? Người không thích tiếng đàn của Phượng Nghi thì thôi, cớ gì phải dùng lời lẽ như vậy để sỉ nhục ta."
La Hoành lập tức muốn phản bác rằng vì cô chính là yêu, nhưng đã bị Lý Thục Ngư nhanh chóng bịt miệng hắn lại, nhanh trí giải nguy.
"Chết người ở đây có nghĩa là… tiếng đàn của cô nương làm hắn trầm mê đến chết. Ha ha, chính là như vậy…"
La Hoành cũng thật sự không hiểu tại sao Lý Thục Ngư lại làm như vậy, rõ ràng biết nàng ta là yêu muốn hại người nhưng lại không trực tiếp vạch trần. Là vì nàng ta là mỹ nhân hay là vì lòng thương cảm dành cho đồng loại đây?
Phượng Nghi ánh mắt cũng có phần dịu đi, đuôi mắt cong lên nhìn chằm chằm vào La Hoành và Lý Thục Ngư, lát sau lại nhỏ giọng nói.
"Nếu vị công tử này thật sự có ý như vậy thì lát nữa giờ thân, mời công tử đến khuê phòng của Phượng Nghi, cùng ngắm trăng thưởng rượu."
La Hoành còn không hiểu việc này có nghĩa là gì thì đã nghe thấy bên dưới một trận ồ lên tiếc nuối của đám công tử nhà giàu. Lý Thục Ngư bên cạnh thì mắt mở to ấp úng hỏi lại.
"Hắn… hắn sao?"
Phượng Nghi cũng không có nói thêm điều gì, rũ mắt xem như là câu trả lời cho hắn, sau đó quay đầu bước lên trên bục. Trình ma ma cũng tiến lên phía trước thông báo một tiếng với quan khách bên dưới.
"Như vậy là Phượng Nghi cô nương đã chọn được người cùng nàng thưởng rượu ngắm trăng đêm nay, mời chư vị quan khách ngày rằm tháng sau quay trở lại Ngọc Xuân Lầu."
Trình ma ma nói xong, bên dưới lại đồng loạt ồ lên thất vọng, vài người còn liếc xéo về phía La Hoành tỏ ý không vui.
"Như vậy… có nghĩa là sao?"
La Hoành ngơ ngác hỏi. Lý Thục Ngư đột nhiên cảm thấy đau đầu đỡ lấy cái trán.
"Có nghĩa là lát nữa ngươi sẽ được vào phòng gặp mặt riêng với nàng."
"Cái gì?"
Đàm Phi Dương ngồi bên lò luyện đan nhắm mắt ngưng thần, bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một lỗ hổng như là một chiếc hố sâu, thì ra đó chính là ảo cảnh của người ở bên ngoài muốn truyền tin tức cho gã.
"Bẩm Đàm chưởng môn, phát hiện La Hoành đi cùng với một người nữa, thật sự đến kỹ viện tìm nữ nhân."
Đàm Phi Dương nghe đến đây, mắt cũng không vội mở, chỉ lẳng lặng cười nhếch mép.
"Tìm nữ nhân cũng vô dụng, nữ nhân ở kỹ viện làm sao có thể thật lòng với nó."
Đàm Phi Dương giơ lên hai tay vận khí một lúc, khói từ bên trong lò luyện đan lập tức bốc lên nghi ngút. Chẳng mấy chốc ở trên trán gã đã phủ một tầng mồ hôi, cuối cùng cũng từ từ mở mắt ra.
"Người đi cùng với hắn là ai?"
"Thuộc hạ không biết, nhưng người đó không phải Vũ Thanh Mục."
"Tiếp tục theo dõi, đến thời điểm mấu chốt, lập tức gϊếŧ không tha."
Đàm Phi Dương lãnh đạm nói, gã cũng nghĩ được người đó có thể là người biết cách phá giải tà chú của La Hoành nên mới dẫn theo hắn đến đó đi, nhưng mấu chốt vẫn là không phải cứ tìm nữ nhân thì sẽ giải quyết được, hai tên ngu ngốc đó đã đi sai một bước rồi chăng?