La Hoành nhìn Vũ Thanh Mục và Phùng Nhạc lần lượt bước lên lôi đài, đối lẫn nhau ôm quyền hành lễ. Vẻ mặt của Phùng Nhạc còn rất đắc ý, giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Vũ Thanh Mục ngược lại không có biểu hiện gì, ngay cả ánh mắt còn không muốn để lại cho tên đứng ở đối diện. Đã là vòng thi phân định thắng thua cuối cùng, y không muốn bản thân xảy ra bất kỳ sơ suất nào.
Ở trận đấu này Vũ Thanh Mục không dùng đến Liên hoa kiếm pháp nữa, mà ngược lại y dùng Kim Trảo Ô Mục để đối đầu với Huyền Minh kiếm pháp của Túc Phong Sơn phái. Đã nhiều lần y xem qua La Hoành luyện kiếm rồi, Huyền Minh kiếm pháp ở trong tay một người không biết chút pháp thuật như hắn cũng đã có thể phát ra uy lực kinh người, nếu như đổi lại là Phùng Nhạc thì sử dụng Liên Hoa kiếm pháp, Vũ Thanh Mục cũng không nắm chắc sẽ dành phần thắng.
Trận đấu vừa được người chủ trì hô lên hai tiếng bắt đầu, Thanh Quang kiếm trong tay Phùng Nhạc đã ẩn ẩn trở mình, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi tạo ra một luồng sáng đến chói mắt. Vũ Thanh Mục quấn chặt Kim Trảo trong tay chuẩn bị ứng chiến. Phùng Nhạc khóe môi nở một nụ cười, đôi chân thoăn thoắt tiến lên vài bước, tay cầm kiếm lùi về sau vai lấy đà, vừa đến trước mặt Vũ Thanh Mục đã vội tung ra một kiếm chí mạng. Cũng may Vũ Thanh Mục y phản ứng nhanh, nghiêng người né tránh, mũi kiếm xẹt qua trước mặt y suýt thì cắt đứt vài sợi tóc con.
Vũ Thanh Mục xoay người nhảy lên, một chân co một chân duỗi xuất ra Kim Trảo trong tay bắt lấy mũi kiếm của Phùng Nhạc đang hướng về phía y, bộ trảo như ba cái móc sắt câu lấy mũi kiếm mạnh mẽ phát ra uy lực, Vũ Thanh Mục dùng sức kìm hãm, kéo căng sợi dây thừng vàng thành một đường thẳng tắp, từ ở dưới nhìn lên giống như là một vết cắt ngang qua bầu trời xám xịt. Phùng Nhạc nghiến răng, bắt đầu sử dụng Huyền Minh kiếm pháp xoay chuôi kiếm trong tay, mũi kiếm lập tức muốn phá tung sự kìm hãm đó mà giống như một con rắn đang vùng vẫy, hai loại pháp khí va vào nhau tạo nên vài âm thanh lẻn kẻn đến chói tai. Cuối cùng Phùng Nhạc buông ra chuôi kiếm, bắt đầu niệm pháp chú, Thanh Quang kiếm lập tức như sử dụng thuật phân thân biến thành ba thanh khác nhau hướng Vũ Thanh Mục bay đến.
Y khẽ nhướng mày, cũng có chút bất ngờ xoay người ở trên không trung tránh né, sau đó thu lại Kim Trảo đang bắt lấy mũi kiếm kia của Phùng Nhạc. Còn không đợi người kịp đứng vững Phùng Nhạc đã bắt đầu thừa thắng xông lên, dồn dập dùng kiếm tấn công Vũ Thanh Mục. La Hoành đứng ở bên dưới quả thật hồi hộp không kém, Huyền Minh kiếm pháp Đại sư huynh sử dụng quả thật rất lợi hại, mà Mục huynh lại như có chút yếu thế hơn, hắn cũng không biết vì sao y lại sử dụng Kim Trảo thay vì Liên Hoa kiếm pháp nữa.
Vũ Thanh Mục thình lình bị Phùng Nhạc tấn công, nhanh chóng giơ lên Kim Trảo khuấy đảo một vòng trên không trung sau đó hướng ngay điểm sơ hở của Phùng Nhạc mà xuất chiêu. Kim Trảo vươn dài như một cánh tay bắt lấy một bên bả vai của Phùng Nhạc, Vũ Thanh Mục xuất ra pháp chú, sợi dây thừng vàng bắt đầu căng chặt rung lên hóa giải toàn bộ chiêu thức của Huyền Minh kiếm pháp mà Phùng Nhạc còn chưa kịp đánh ra. Vũ Thanh Mục mỉm cười, xoay người nhảy xuống, mũi chân nhắm thẳng đến bàn tay cầm kiếm của Phùng Nhạc mà tung cước, kiếm ngay tức khắc cũng rơi khỏi tay người. Vũ Thanh Mục nhảy xuống, thu lại Kim Trảo, còn không cẩn thận làm ba chiếc móc sắt cuốn vào tay áo hắn kéo ra một đường rách.
Phùng Nhạc kiếm đã rơi, nếu là người khác cũng được xem như là thua cuộc, nhưng La Hoành biết hắn là loại người nào, đột nhiên giơ lên hai tay chắp ở trước ngực niệm pháp chú, Thanh Quang kiếm ở dưới đất lập tức nương vào phù chú mà trở mình bay lên hướng Vũ Thanh Mục bay đến. Y lúc này cũng xem như mình giành chiến thắng, hơn nữa Kim Trảo cũng đã thu, tất nhiên là không có sự phòng bị nào, Vũ Thanh Mục chỉ kịp lùi lại hai bước thì thanh kiếm đã mang theo phù chú đánh lên người y, khiến y ngay lập tức văng xuống lôi đài phun ra một búng máu tươi.
La Hoành từ lúc nhìn thấy Phùng Nhạc xuất ra phù chú đã cảm thấy không ổn, Vũ Thanh Mục cư nhiên lại không có đề phòng bị đánh trọng thương, hắn tức giận đến đỏ mắt lập tức hô lên.
"Phùng Nhạc sử dụng phù chú đánh lén, như vậy cũng tính là chiến thắng sao?"
Bên dưới lập tức ồ lên một trận, lúc nãy tình huống quá nhanh, có người còn không nhìn thấy được hai người ở trên lôi đài rốt cuộc là sử dụng chiêu thức gì, chỉ thấy Phùng Nhạc đã bị đánh đến rơi kiếm nhưng lát sau cũng nhìn thấy Vũ Thanh Mục bị đánh bay xuống lôi đài, có sử dụng phù chú hay không thì chưa chắc đã phân biệt được.
La Hoành không có quản nhiều, lập tức chạy đến bên cạnh Vũ Thanh Mục vẫn đang nằm ở dưới đất, lo lắng hỏi han y.
"Mục huynh, không sao chứ?"
Vũ Thanh Mục lắc đầu, ra hiệu với hắn rằng y không có việc gì, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Phùng Nhạc ở trên lôi đài. Không ngờ hắn thật sự dám sử dụng phù chú đánh lén y.
"La Hoành! Ngươi rốt cuộc là đệ tử của Túc Phong Sơn hay là đệ tử của Tiệp Minh phái? Dám vu khống ta sử dụng phù chú đánh lén, có bằng chứng gì không?"