Sáng hôm sau Thôi Tấn Huy đi đến cục quản lý thực phẩm và dược phẩm làm thủ tục, thủ tục diễn ra nhanh chóng và suôn sẻ. Yến tiểu Bắc nói đúng, Chu Thần Kim thực sự đã từ chức.
Sau khi hoàn thành các thủ tục thì việc còn lại là chờ đợi cửa hàng được trang trí xong thì có thể khai trương được. Hai ngày sau Yến tiểu Bắc đến châm cứu cho Chu Thần Kim đúng như lời hứa. Khi đến nhà ông ta người tiếp đón anh không ai khác là vợ của ông ta.
Bà ấy nhanh chóng đi pha trà tiếp đón anh rất tận tình. Trong nhà bọn họ lúc này có một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi, từ ngoại hình đến vóc dáng nhìn người này đều có vài điểm tương đồng với Bàng Cúc. Bàng Cúc giới thiệu người này là em trai của bà tên là Bàng Long.
Sau khi châm cứu xong cho Chu Thần Kim, Yến tiểu Bắc đang thu xếp chuẩn bị rời đi. Kể từ lúc Yến tiểu Bắc bước vào nhà đôi mắt của Bàng Long chưa từng rời khỏi Yến tiểu Bắc. Dường như người này có chuyện muốn nói nhưng lại không biết phải nói như thế nào, mặt mũi người này đỏ bừng bừng vì cảm thấy e ngại.
"Ây da! Yến tiên sinh sắp phải đi rồi, cậu có điều gì muốn nói thì mau nói đi!"
Nhìn thấy Bàng Long chưa nói gì Bàng Cúc đứng bên cạnh suốt ruột thúc giục:
"Tôi.. Yến tiên sinh tôi muốn hỏi một chút, có phải bất cứ bệnh gì đều chữa được phải không?"
Cuối cùng Bàng Long cũng lên tiếng hỏi. Yến tiểu Bắc khẽ nhàn nhạt cười, thật ra ngay từ lúc vào anh đã đoán được Bàng Long muốn anh khám bệnh, có lẽ là do bệnh khó nói nên vẫn cứ trần trừ.
"Nói chuyện với người khác về bệnh của mình rất khó, bệnh anh có thể chữa khỏi được!"
"Cậu nhìn ra tôi.. tôi có bệnh gì sao?"
Bàng Cúc thấy Bàng Long lúc này vẫn còn do dự thì suốt ruột nói:
"Trước mặt bác sĩ nói ra bệnh tình của mình thì có gì khó nói? Yến tiên sinh, em trai tôi kết hôn đã hơn chục năm rồi mà chưa có con đến bệnh viện kiểm tra thì kết quả là bị vô sinh, đã chạy chữa nhiều nơi cũng không có kết quả."
Yến tiểu Bắc nhoẻn miệng cười đáp lại:
"Chuyện này thì có gì khó nói?"
Bàng Long trên mặt vừa đỏ bừng xấu hổ vừa hi vọng lên tiếng hỏi:
"Yến tiên sinh có thể chữa khỏi không?"
Yến tiểu Bắc gật đầu trả lời:
"Có thể!"
Một tia vui mừng loé lên trong đáy mắt Bàng Long liên tục nói:
"Nếu có thể chữa khỏi cho tôi.."
Yến tiểu Bắc nhìn vào phòng ngủ nơi anh vừa châm cứu cho Chu Thần Kim và nói:
"Mau vào trong đi, tôi xem giúp cho anh!"
Bàng Long vội vàng bước vào Bàng Cúc và Chu Thần Kim biết quy tắc của Yến tiểu Bắc nên chỉ đợi ở bên ngoài.
"Anh vô sinh không phải là do anh bất lực mà là do anh bị ứ đọng khí huyết và chưa chữa trị đúng cách!"
Trước khi bằng lòng nằm xuống Yến tiểu Bắc bình tĩnh nói. Bàng Long có chút choáng váng và sửng sốt hỏi:
"Yến tiên sinh.. cậu.. tiên sinh chỉ cần nhìn qua một cái là đã thấy rõ vấn đề của tôi rồi sao? Nhưng, cái gì mà là ứ đọng khí huyết?"
Yến tiểu Bắc không đáp lại lời mà chỉ vào chiếc giường trước mắt rồi nói:
"Mau nằm xuống!"
Bàng Long có phần do dự hỏi:
"Cậu.. thật sự có thể chữa khỏi?"
Yến tiểu Bắc nói:
"Không tin tôi, anh có thể tìm người khác."
"Tôi tin, hơn nữa, danh y trong và ngoài nước còn ai là tôi chưa tìm đến đâu!"
Bàng Long vừa nói vừa cởϊ qυầи ra.
"Anh cởϊ qυầи làm gì?"
Yến tiểu Bắc không khỏi nghi người, anh đã đưa thần thức ra quét nên biết người bệnh có vấn đề ở đâu. Bàng Long nói:
"Ở bệnh viện tôi cũng phải làm như vậy!"
Yến tiểu Bắc nói:
"Không cần, chỉ cần kéo cao ống quần lên là được!"
Yến tiểu Bắc lấy ra hai cây kim vàng hơn trên ngọn nến đã đốt lúc trước, sau khi Bàng Long kéo ống quần lên thì anh nhanh chóng châm hai kim xuống huyệt Tam Âm Dao và Trúc Tân, đồng thời tay trái vận khí truyền đến các huyệt đạo thông qua kim vàng. Một luồng khí nóng đi từ dưới chân lên, càng lên càng nóng và cuối cùng dừng lại ở thân dưới của Bàng Long. Chưa từng có cảm giác này, anh ta tràn đầy ngạc nhiên mà thốt lên:
"Cảm giác này chân thật quá!"
Yến tiểu Bắc thu tay trái của mình lại và mỉm cười:
"Mau nằm xuống, không được cử động, phải mười phút nữa mới được rút kim ra, qua tối nay anh sẽ là một người đàn ông đích thực!"
Bàng Long nằm yên bất động, đúng mười phút sau Yến tiểu Bắc rút kim ra lúc bấy giờ Bàng Long vừa mới đứng dậy nói:
"Đừng nóng lòng như vậy, tôi sẽ kê cho anh một đơn thuốc sắc uống sáng tối, sau một tuần sẽ có hiệu quả."
Mặc dù Bàng Long có vẻ ngượng ngùng nhưng trong lòng khó che giấu được kích động.
"Phí chữa bệnh bao nhiêu? Tôi sẽ chuyển khoản cho cậu!"
"Đêm nay anh về thử xem kết quả thế nào đã rồi đến mai đưa tôi cũng chưa muộn. Còn phí chữa bệnh thì tùy tâm đưa!"
Bàng Long sửng sốt một hồi vì tưởng nghe nhầm nên hỏi lại:
"Tùy tâm?"
"Đúng!"
"Vậy được, chỉ cần có hiệu quả ngay ngày mai tôi sẽ chuyển khoản cho cậu mười vạn. Chờ đến khi vợ tôi có thai sẽ chuyển thêm cho cậu hai mươi vạn nữa."
Sắc mặt Yến tiểu Bắc không thay đổi gật đầu nói:
"Trước khi điều trị xong thì phải tiết chế, ba ngày một lần là được!"
"Được, được, tất cả đều nghe Yến tiên sinh."
Bàng Long liên tục gật đầu, ngay lúc này anh ta thấy tinh lực dồi dào thế nên mới càng tin tưởng vào ythuật của Yến tiểu Bắc. Chu Thần Kim và Bàng Long muốn mời Yến tiểu Bắc ở lại ăn cơm, nhưng Yến tiểu Bắc chỉ để lại đơn thuốc rồi ra về.
Lâm Nhã Hồng chắc chắn đã nấu xong cơm ở nhà rồi, những món cô nấu rất hợp vị với anh thậm chí anh còn thấy ngon hơn ở nhà hàng, điểm mấu chốt là ở chỗ anh thật sự có được cảm giác ở nhà bởi vì trong trong thâm tâm của anh đã coi Lâm Nhã Hồng là chị gái của mình. Ngày hôm sau không phải Yến tiểu Bắc đang ngóng Bàng Long chuyển khoản, cũng không phải đợi anh ta gọi điện thoại đến mà là đợi một cuộc gọi khác.
"Ông chủ, mau qua đây, ở đây có mấy người mặc đồng phục bắt buộc chúng tôi phải dừng công việc lại.."
Ngay khi kết nối điện thoại thì có một giọng nói rất nôn nóng phát ra từ phía trong. Đây là cuộc gọi của nhà thầu trang trí của bọn họ. Sắc mặt Yến tiểu Bắc trầm mặc thật là sóng trước vừa hết sóng sau đã xô đến. Vừa chưa kịp vui giải quyết được xong vấn đề thủ tục thì trang trí lại xảy ra chuyện. Sau khi tắt máy anh liền nói với Lâm Nhã Hồng và Thôi Tấn Huy:
"Có việc ngoài ý muốn xảy ra, phía nhà thầu vừa báo có người đến bắt buộc bọn họ phải dừng công việc trang trí lại."
Lâm Nhã Hồng lo lắng hỏi.
"Biết là có chuyện gì xảy ra không?"
Yến tiểu Bắc lắc đầu trả lời:
"Chủ thầu nói có người mặc đồng phục đến yêu cầu bọn họ phải dừng công việc lại. Tình hình lại không nói rõ là như thế nào!"
Cả ba người vội vã rời khỏi nhà trọ bắt taxi đi đến cửa hàng. Khi xuống xe từ xa bọn họ đã nhìn thấy những người thợ trang trí đang hút thuốc tán gẫu với nhau. Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi thấy nhóm người Yến tiểu Bắc đi tới thì vội vàng ném tàn tàn thuốc trong tay xuống rồi đưa chân ra dập tắt tàn thuốc rồi đứng dậy đón nhóm người Yến tiểu Bắc đi đến.
"Hứa sư phụ, có chuyện gì xảy ra vậy? Ai không cho chúng ta tiếp tục thi công?"
Yến tiểu Bắc chưa kịp hỏi thì Thôi Tấn Huy đã vọt lên hỏi trước. Hứa sư phụ trả lời:
"Là mấy người của cục quản lý thành phố. Họ nói việc thi công ở đây không có giấy phép lại bị hộ dân xung quanh ý kiến, có cả tiếng ồn làm phiền, thế nên.."
Yến tiểu Bắc bối rối nhìn Thôi Tấn Huy hỏi:
"Vậy phải khai báo cho việc thi công trang trí cửa hàng, cần những thủ tục gì?"
Hứa sư phụ nói:
"Kỳ thực thì không cần, chẳng ai bận tâm đến việc thi công loại cửa trang trí cửa hàng có quy mô nhỏ thế này cả. Trừ phi.. có người phản ánh."
Hứa sư phụ là người thành thật, ông đã dẫn người đi không ít công trình cải tạo nhỏ lẻ trong thành phố nên đương nhiên biết một số thủ tục. Thôi Tấn Huy ngay lập tức hiểu ra vấn đề, mặc dù tuổi còn nhỏ tuổi nhưng bố của cậu ấy là cục trưởng cục công thương của huyện nên thấy được có vài chuyện không khác nhau là mấy.