Chương 51: Hắn Điên Rồi

"Thôi được rồi, hôm nay chị làm đến đây thôi, mọi người cứ về trước đi. Chờ tôi giải quyết xong việc này sẽ gọi mọi người quay lại làm việc."

Thôi Tấn Huy quay sang nói chuyện với Hứa sư phụ. Cậu ấy biết nếu như nhóm người này đã ở đây rồi thì chắc chắn nhóm người của Hứa sư phụ sẽ không thể tiếp tục thi công được nữa. Nghe Thôi Tấn Huy nói xong, Hứa sư phụ dẫn nhóm người ra về trước. Trước khi về còn quay đầu lại nói:

"À, đúng rồi, người đứng đầu của bọn họ nói trong vòng hai mươi tư giờ cậu phải đến cục quản lý đô thị của huyện thành để nộp phạt."

Thôi Tấn Huy bực bội không nhịn được mà mắng chửi:

"Mẹ nó! Lại còn phạt nữa!"

Yến tiểu Bắc đối với những loại chuyện này hoàn toàn không hay biết gì cả khi nhìn nhóm người hứa sư phụ rời đi khỏi thì anh bước lại gần Thôi Tấn Huy hỏi:

"Chúng ta có nên đến cục quản lý đô thị huyện thành trước hay không?"

Thôi Tấn Huy cũng chỉ biết gật đầu rồi nói:

"Chuyện đã như vậy rồi, trước tiên chỉ có thể đến đó xem thế nào!"

Ba người bọn họ lại gọi taxi đi đến cục quản lý đô thị huyện thành. Lúc này trong văn phòng cục trưởng cục quản lý đô thị, Cẩu Bộ Lễ lấy từ trong túi ra một phong bì dày cộp đặt lên bàn và nói bằng giọng nịnh nọt:

"Phó cục trưởng Tôn, đây là chút lòng thành của tôi mong phó cục trưởng Tôn thu nhận!

Tôn khắc Quý sẽ cười khóe mắt lộ ra vết nhăn nheo và nhẹ nhàng nói:

" Cẩu thiếu không cần phải khách khí như vậy, chỉ cần Cẩu thiếu nói tôi cần phải làm gì, tôi nhất định sẽ làm theo! "

Tay phải của ông ta không thành thật nhìn nhận lấy phong bì trên bàn, mở văn bản ra cất phong bì vào đó. Cẩu Bộ Lễ cũng cười và nói:

" Nếu buổi tối phó cục trưởng Tôn không bận thì mời đến Vọng Giang Lâu uống trà! "

" Nhất định, nhất định! "

Phó cục trưởng Tôn gật đầu liên tục trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.

Yến tiểu Bắc, Thôi Tấn Huy, Lâm Nhã Hồng vừa đến cửa cục quản lý đô thị huyện thành, Thôi Tấn Huy đi đến cửa tiếp đón hỏi thăm, nhân viên ở cửa tiếp đón nói với bọn họ cho bọn họ biết vấn đề của bọn họ là do phó cục trưởng Tôn Khắc Quý phụ trách và yêu cầu bọn họ trực tiếp đến gặp ông ta.

Thôi Tấn Huy và Yến tiểu Bắc nghe xong thì rõ ràng tình hình thế là ba người bọn họ lên lầu tìm Tôn Khắc Quý. Ngay khi bọn họ đi đến chân cầu thang thì gặp được một người trên khuôn mặt của người này khẽ nở một nụ cười lạnh. Cả ba người ngẩng đầu lên nhìn thấy Cẩu Bộ Lễ đang đứng ở phía trên cầu thang nhìn bọn họ bằng vẻ mặt khinh thường:

" Lâm Nhã Hồng, em đi theo hai tên nhãi ranh nhà quê này thì làm được trò trống gì chứ? Cho dù bọn nó biết Tô Hoàng Vũ thì đã sao chứ, ông ta có bản lĩnh đến đâu thì cũng chỉ là một thương nhân mà thôi! "



Cẩu Bộ Lễ vừa nhìn Lâm Nhã Hồng vừa chậm rãi đi về phía bọn họ vừa nói bằng giọng điệu khinh khỉnh:

" Anh đúng là ma quỷ mà! "

Khi nhìn thấy hắn ta thì Lâm Nhã Hồng hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện:

" Tôi nói cho anh biết cho các người biết, xã hội này sao có thể hỗn tạp như vậy, Chỉ dựa vào mấy người mà cũng đòi mở hiệu thuốc ở Chiêu Bắc thật là chuyện nực cười! "

Cẩu Bộ Lễ dừng lại trước mặt ba người vừa nói vừa nhìn sang Yến tiểu Bắc.

" Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? "

Giọng nói của Lâm Nhã Hồng trầm xuống, khó khăn lắm Lâm Nhã Hồng mới có cơ hội khởi nghiệp vậy mà hết lần này đến lần khác lại bị Cẩu Bộ Lễ đứng sau quấy rối.

" Tôi muốn làm cái gì không phải em biết rất rõ đấy sao? Lâm Nhã Hồng chỉ cần em tránh xa bọn nó, ở bên cạnh tôi thì tôi có thể mở một hiệu thuốc lớn nhất huyện thành Chiêu Bắc này cho em. "

Yến tiểu Bắc chớp mắt một cái bèn lên tiếng hỏi:

" Thế có nghĩa là lúc trước ở cục quản lý thực phẩm và dược phẩm không phê duyệt hồ sơ của chúng tôi cũng là do anh giở trò quỷ ở phía sau phải không? "

" Đúng, là tao! "

Cẩu Bộ Lễ thẳng thắn thừa nhận mà không có lấy một chút do dự nào. Trong mắt Yến tiểu Bắc lóe lên tia giận dữ, anh chưa nói gì còn Lâm Nhã Hồng đã cắn chặt môi và kiên quyết nói:

" Cẩu Bộ Lễ, tôi đã sớm nói với anh rồi, giữa chúng ta là không có khả năng! Bởi vì từ gia cảnh hay học thức của chúng ta đều không môn đăng hộ đối, là tôi không xứng đáng với anh một chút nào cả! Đúng, anh là đại thiếu gia cao cao tại Thượng, còn tôi chỉ là một thôn nữ quê mùa nên không có si tâm vọng tưởng trèo cành cao đối với anh. Tôi chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ gả vào hào môn và chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ trở thành đại thiếu phu nhân. Tôi chỉ muốn cuộc sống bình thường còn có vốn có của tôi, Cẩu Bộ Lễ nếu anh thật lòng thích tôi thì đừng làm khó chúng tôi nữa. Như vậy trong lòng của tôi ít nhất cũng còn coi anh là học trưởng là bạn bè của tôi! "

Lâm Nhã Hồng sau một hồi suy nghĩ, đã bình tĩnh nói ra tất cả những gì cô muốn nói. Khuôn mặt tuấn tú của Cẩu Bộ Lễ lúc này trở nên méo mó, khó coi mà lạnh lùng nhìn Yến tiểu Bắc mà lạnh giọng nói:

" Em sở dĩ không thích anh có phải là vì tiểu tử này phải không? "

Lâm Nhã Hồng sửng sốt một hồi rồi tức giận nói:

" Anh nói nhảm gì thế? Em ấy còn nhỏ hơn tôi mấy tuổi, trong lòng tôi chỉ có em ấy giống như là em trai vậy! "

Yến tiểu Bắc không khỏi kinh ngạc bởi vì trong lòng anh không hề biết tình yêu là cái gì mà chỉ có khái niệm thích nghĩa là có ấn tượng tốt đối phương giống như anh rất thích Thôi Yên Nhiên và Thôi Tấn Huy nếu vậy thì anh cũng rất thích Lâm Nhã Hồng.

" Tốt nhất là em không nên thích tiểu tử đó bằng không anh sẽ khiến cho nó không đứng nổi ở Chiêu Bắc này! "

Cẩu Bộ Lễ nói bằng giọng hằn học. Từ nãy đến giờ Thôi Tấn Huy nhịn đã đủ rồi, cậu ấy bây giờ mới lên tiếng:

" Khẩu khí của anh cũng không nhỏ, Chiêu Bắc là của nhà riêng của nhà anh chắc mà đòi gây khó dễ với chúng tôi? "



Cẩu Bộ Lễ chỉ cười lạnh rồi nhìn về phía Lâm Nhã Hồng bằng ánh mắt cảnh cáo sau đó đi xuống cầu thang và bước qua bọn họ. Sắc mặt Lâm Nhã Hồng tái nhợt sau khi Cẩu Bộ Lễ rời đi Lâm Nhã Hồng có chút phiền muộn và nói với Yến tiểu Bắc:

" Tiểu Bắc, tiểu Huy, tất cả là do tôi, nếu không phải là vì tôi thì anh ta cũng không gây truyện với chúng ta! "

Yến tiểu Bắc nói:

" Chị nói chuyện vớ vẩn gì đấy! Một khi chúng ta đã quyết định cùng nhau mở cửa hàng thì chúng ta phải cùng tiến cùng lui với nhau, ngay cả khi không phải vì chị thì Cẩu Bộ Lễ cũng sẽ gây khó dễ cho em! "

Lâm Nhã Hồng sửng sốt hỏi:

" Cậu với anh ta có hiềm khích sao? "

Yến tiểu Bắc không nói rõ được giữa anh và Cẩu Bộ Lễ có hiểm khích gì, chỉ cảm thấy anh ta mọi nơi mọi lúc luôn nhắm vào mình thế nên anh đã khẳng định nếu không có Lâm Nhã Hồng thì Cẩu Bộ Lễ cũng không để anh mở cửa hàng được thuận lợi.

" Cũng không hẳn là do em tính toán chi li với Cẩu Bộ Lễ, nhưng anh ta thật sự kỳ lạ đến nỗi em không giải thích được vì sao anh ta luôn làm em xấu mặt ở khắp mọi nơi. "

Càng nghĩ Yến tiểu Bắc càng không hiểu được lý do từ đâu nên chỉ có thể nói như vậy. Thôi Tấn Huy nói:

" Anh ta đúng là một con chó bệnh hoạn mà! "

Yến tiểu Bắc nói:

" Nói không chừng chính hắn là người báo cục quản lý đô thị cũng nên, vậy chúng ta còn chờ gì nữa mà không đi tìm người hỏi cho ra nhẽ! "

Mặc dù bị người khác gây sự nhưng Yến tiểu Bắc không hề loạn, thậm chí còn bình tĩnh hơn. Không có nửa điểm lo lắng không có lấy một chút sợ sệt! Lâm Nhã Hồng nhìn vẻ điềm đạm không phù hợp với tuổi của anh thì lại nhớ đến lời mà Cẩu Bộ Lễ vừa nói bất giác trong lòng của Lâm Nhã Hồng khẽ động. Khuôn mặt của cô ấy lập tức đỏ bừng lên nhưng rồi lí trí của cô ấy nhanh chống trấn tĩnh lại và tự nhủ:

" Mình đang nghĩ cái quái gì thế? Cậu ấy còn nhỏ tuổi hơn mình cơ mà! "

Thôi Tấn Huy gật đầu nói:

" Thôi vậy, trước tiên chúng ta tìm gặp phó cục trưởng Tôn hỏi cho ra nhẽ! "

Ba người đi lên cầu thang, mới đi được vài bậc thì cả ba người bị một người chặn lại hỏi:

" Các người tìm ai? "

Thôi Tấn Huy dõng dạc đáp lời:

Chúng tôi đến gặp phó cục trưởng Tôn!"