"Không được vào! Hôm nay nhất định các người không được đi vào trong."
Yến tiểu Bắc thấy xảy ra sự cố như vậy đang định lấy thẻ vàng mà Tô Hoàng Vũ cho anh ra, nhưng chứng kiến hành động khinh người quá đáng của nhân viên bảo vệ nên đã từ bỏ ý định này. Khi nhân viên bảo vệ đến mặc dù Thôi Tấn Huy rất sợ hãi nhưng cũng đã nhanh chân tiến lên phía trước che chắn cho hai người bọn họ.
Cậu ta cho rằng Yến tiểu Bắc là người yếu đuối nên cần phải được bảo vệ. Nhưng lúc cậu ta vừa lao đến thì ngay lập tức bị một người bảo vệ nhấc chân lên đạp cho một cú vào bụng khiến cậu ta phải lảo đảo lùi về phía sau hai bước, ôm chặt bụng ho khan vài tiếng rồi ngồi xổm xuống đất không nói lên được lời nào. Lâm Nhã Hồng hét lên kinh hãi càng ôm chặt cánh tay của Yến tiểu Bắc. Trong mắt Yến Tiểu Bắc lóe lên tia lạnh lẽo rồi nhẹ giọng trấn an Lâm Nhã Hồng:
"Chị, đừng sợ, ở đây đã có em!"
Ngay lập tức Yến tiểu Bắc thoát khỏi cánh tay của Lâm Nhã Hồng rồi đột ngột lao về phía trước, mộtnhân viên bảo vệ khác gầm lên:
"Tự tìm đường chết!"
Người này cũng muốn đá cho Yến tiểu Bắc giống như Thôi Tấn Huy bị người bảo vệ lúc trước đá. Nhưng rồi nhân viên bảo vệ thét lên một tiếng thất thanh, chân anh ta đột nhiên mất sức đổ rạp sang một bên nằm bẹp xuống đất. Kể từ khi được thừa kế truyền thừa của Yến gia, Yến tiểu Bắc có thể nhìn rất rõ tất cả các xương và huyệt đạo trên cơ thể của con người.
Đương nhiên là anh rất thành công trong việc sử dụng mười tám kim thuần thục như sử dụng chính bàn tay của mình vậy. Cú đánh vừa rồi anh đã đánh vào hai huyệt Thái Khê và Triệu Hải của người bảo vệ khiến cho bản chân của anh ta bị lõm vào. Nhân viên bảo vệ một chân bị đau đớn và mất sức lực, chân còn lại tự nhiên theo quán tính không trụ vững liền ngã xuống nằm bẹp một chỗ và đứng dậy không nổi.
"Thằng ranh này lại còn dám ra tay!"
Một nhân viên bảo vệ khác nhổ một ngụm nước bọt rồi nắm chặt bàn tay giơ thẳng lên lao về phía Yến tiểu Bắc. Yến tiểu Bắc nhìn thấy cánh tay đang hướng về phía mình chẳng khác nào mảnh xương trắng. Hai ngón tay của anh đưa ra vuông góc với cánh tay của người bảo vệ, khi chạm phải cánh tay thì người bảo vệ thấy có gì đó không ổn, cổ tay đau nhói một cái, rồi ngay lập tức cả cánh tay không còn sức lực mà buông thõng xuống. Nhân viên bảo vệ lùi lại phía sau hai bước ôm cánh tay buông thõng mà không dám tin vào mắt mình.
Nhãi con, mày xong đời rồi, dám đánh người của Đế Hào! Bây giờ có muốn quỳ xuống xin tha thứ cũng muộn rồi! "
Người nhân viên bảo vệ đầu tiên ngăn cản bọn họ bước vào trong đã nghiêm khắc quát lên, người này đã nhìn ra người thanh niên trước mắt không hề đơn giản, ra tay một cách thần bí, chiêu thức lại không có gì đặc biệt mà lại khiến tay chân của những người bảo vệ trở nên vô dụng. Tất cả nhân viên bảo vệ không dám hành động tùy tiện nữa, mà nhìn bạn Yến tiểu Bắc bằng ánh mắt cảnh giác.
" Ở đây đã có chuyện gì xảy ra? "
Đúng lúc này có một giọng nói của một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi truyền đến. Theo sau còn có bốn người đàn ông cao lớn sải bước đi về phía bên này. Tay trái của người đàn ông trung niên vẫn cầm hai viên bi bằng thép không ngừng xoay. Đôi mắt của ông ta lạnh lùng liếc nhìn Yến tiểu Bắc và đám bảo vệ.
" An gia, hai tên nhãi ranh này ở đây làm loạn đã làm bị thương hai người anh em của chúng tôi. "
Khi người nhân viên bảo vệ nhìn thấy người đàn ông trung niên đi đến thì ngay lập tức chị vào Yến tiểu Bắc và Thôi Tấn Huy nói.
" Người nào cả gan dám đến tận địa bàn của ta gây rối vậy? "
Da thịt trên mặt cái người gọi là An gia kia rung rung lên, trong mắt bắn ra tia hàn quang. Lúc này không có không ít người đứng trước cửa của Đế Hào xem náo nhiệt, có người nhìn thấy An gia thì nhẹ giọng thì thầm:
" An gia đến rồi, e rằng hai tiểu tử này gặp rắc rối lớn rồi! "
" Hai tiểu tử quê mùa này cũng không nhìn ra lai lịch của nhà hàng Đế Hào, lại dám ở đây gây sự không phải là tự tìm đường chết hay sao? "
" Ai mà không biết chủ nhân của Đế Hào là của Hà Dương Quan, đấy là người anh em tốt của An gia. Hơn nữa An gia cũng có cổ phần trong Đế Hào nên có người dám đến đây gây sự thì An gia làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn. "
Nhìn thấy An gia đi đến trong lòng Cẩu Bộ Lễ thầm cười lạnh, hắn ngay lập tức nghĩ đến cảnh Yến tiểu Bắc cùng Thôi Tấn Huy bị đánh cho đến mức phải đi tìm răng. Mặc dù mọi người nói rất khẽ nhưng Yến tiểu Bắc, Thôi Tấn Huy và Lâm Nhã Hồng đều láng máng nghe được. Bọn họ không biết An gia là người như thế nào nhưng nhìn bộ dạng người đang đứng trước mắt thì xem ta cũng không phải là người tốt đẹp gì.
Khuôn mặt của ông ta núc ních thịt, da đen nhẻm, lông mày rậm rạp kéo dài tận thái dương, để râu quai nón trông ông ta rất dữ dằn. Bốn người đàn ông phía sau lưng ông ta cũng dữ tợn không kém, ánh mắt lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống bất cứ lúc nào.
" Ranh con, đây là An gia, còn không nhanh chóng quỳ xuống mà cầu xin tha thứ đi, biết đâu hôm nay An gia tâm tình tốt sẽ buông tha cho mấy người! "
Nhân viên bảo vệ nói một cách đầy hách dịch cứ như thể anh ta sắp được thăng chức vậy. An gia hơi nhíu mày, khinh thường biết nhìn Yến tiểu Bắc giống như đang chờ anh quỳ xuống. Một người đàn ông cao lớn ở phía sau quát lên:
" Vẫn còn chưa quỳ xuống! "
" Mau quỳ đi, chàng trai trẻ, mau khấu đầu trước An gia đi thì còn kịp! "
" Đúng vậy, mau quỳ xuống đi, An gia không phải là người mà cậu có thể trêu chọc được. "
" Một khi An gia tức giận thì coi như cơ hội của cậu cũng chấm hết. "
Vài người qua đường tỏ vẻ tốt bụng nhắc nhở Yến tiểu Bắc nhưng thật ra những lời này chỉ là dùng để nịnh bợ An gia mà thôi.
" Thế nào? Hay còn cần tao phải bẻ gãy chân chúng mày trước khi quỳ phải không? "
Nhìn Yến tiểu Bắc vẫn đứng yên bất động nhìn mình như muốn khıêυ khí©h, trong mắt vị An gia hiện lên tia dữ tợn, lạnh giọng nói. Còn Yến tiểu Bắc vẫn lãnh đạm vừa cười vừa nói:
" Chúng tôi chỉ là đến đây dùng bữa, là bọn họ đã coi thường người khác, nghe người khác xúi giục làm xấu mặt chúng tôi, nếu phải quỳ thì bọn họ mới là người phải quỳ xuống! "
An gia sửng sốt, hai viên bi sắt trong tay cũng dừng lại lạnh lùng nhìn Yến tiểu Bắc nói:
" Tiểu tử, mày cũng lớn gan đấy! Dám mở miệng nói với với tao bằng giọng điệu này, xem ra ở Chiêu Bắc này mày không biết ai mới là người có tiếng nói lớn nhất phải không? "
" Anh nói xem ai mới là người có tiếng nói lớn nhất? "
Yến tiểu Bắc chưa kịp trả lời thì một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía cửa vào của nhà hàng. Mọi người nhìn ra phía có tiếng nói thì thấy một người đàn ông trung niên mặc y phục thời Đường màu trắng đi sau có hai người thanh niên lực lưỡng đeo kính đen đang từ từ tiến vào từ phía ngoài cửa nhà hàng.
" Tô.. Tô tổng! "
Một nhân viên bảo vệ lắp bắp hét lên rồi cúi đầu tránh đường.
" Đây chính là Tô Hoàng Vũ, là chủ tịch tập đoàn Tô Thị!
"Tôi thấy, Tô tổng đến đây dùng bữa, hai tiểu tử này lại làm loạn ở đây xem là bây giờ không ai cứu nổi bọn họ nữa rồi!"
"Dù sao cũng là người nhà quê, không hiểu quy tắc ở huyện thành Chiêu Bắc, không phải ai cũng có thể mạo phạm được."
Đám người ăn dưa không sợ dưa to, dưa càng to bọn họ càng cao hứng. An gia đi về phía Tô tổng đang nhìn về phía Tô tổng đang đến ngay lập tức đưa bi sắt cho thuộc hạ mà cung kính cúi đầu nói:
"Tô tổng, động tĩnh lớn đã làm ngài mất hứng rồi, tôi sẽ nhanh chóng xử lý việc này!"
Tô hoàng Vũ liếc nhìn ông ta rồi nhanh chóng đi đến chỗ Yến tiểu Bắc mới dừng lại. Tất cả mọi người đều chờ cơn hỏa nộ của vị Tô tổng này, có người còn cho rằng Yến tiểu Bắc sẽ khóc lóc hối hận và quỳ trên mặt đất.
"Yến tiên sinh! Xin lỗi, là tôi đã sắp xếp không thỏa đáng đã dọa tiên sinh mất hứng!"
Tô hoàng Vũ đột nhiên cúi đầu nói bằng giọng cung kính đối với Yến tiểu Bắc, con ngươi của những người ở đây sắp rớt ra ngoài vì kinh ngạc. Ông trùm số một ở Chiêu Bắc lại cúi đầu xin lỗi một tiểu tử vắt mũi chưa sạch. Ngay cả khi tận mắt mắt chứng kiến bọn họ vẫn cho rằng đây là bọn họ gặp ảo giác. Đặc biệt là nhân viên bảo vệ khuôn mặt của bọn họ bây giờ chẳng khác nào như đang phải nuốt chuột chết, biểu hiện của bọn họ lúc này vô cùng kỳ lạ. Ánh mắt của An gia nhìn Tô Hoàng Vũ rồi nhìn Yến tiểu Bắc cũng trở nên vô cùng kinh ngạc, ông ta hoài nghi hỏi:
"Tô tổng ngài gọi cậu ta là.. tiên sinh?"