Khi Yến Tiểu Bắc rời khỏi khuôn viên nhà lớn của Tô gia đã là ba giờ sáng. Tô Hoàng Vũ để cho tài xế đưa anh đến ở khách sạn Trường Thịnh đây là khách sạn sang trọng bậc nhất của huyện thành, còn đặt cho anh một căn phòng tốt nhất để anh qua đêm. Đây là lần đầu tiên Yến Tiểu Bắc qua đêm ở khách sạn lại là một khách sạn sang trọng. Nhìn thấy nhà vệ sinh rất lớn sạch sẽ anh thấy nó còn lớn và sạch sẽ hơn nhà mình rất nhiều. Chiếc giường lớn rộng khoảng hai mét, nhìn toàn cảnh căn phòng khiến anh không khỏi ngạc nhiên.
May mắn thay sau khi bị sét đánh khẩn năng tiếp nhận cái mới của anh khác hẳn người thường, Có rất nhiều thứ mà chỉ cần nhìn qua một lượt là anh biết dùng luôn. Sau khi tắm rửa xong anh ngồi khoanh chân lên giường lấy thẻ ngân hàng và một tấm thẻ mà Tô Hoàng Vũ đưa cho anh đặt lên giường. Lúc đó Tô Hoàng Vũ có hỏi anh phí chữa bệnh hết bao nhiêu, anh vẫn như mọi khi nhàn nhạt trả lời:
Tùy tâm!
Vậy là Tô Hoàng Vũ đã chuyển cho anh một triệu vào tài khoản, đồng thời còn đưa cho anh một thẻ vàng có in nổi hình con rồng đang bay trên đó. Tô Hoàng Vũ nói với anh rằng anh có thể tùy ý sử dụng tấm thẻ này để ra vào tất cả những nơi sang trọng của huyện thành Chiêu Bắc mà không cần phải thanh toán bất cứ một khoản nào.
Yến Tiểu Bắc thật sự không hiểu việc sử dụng thẻ vàng này nhưng một triệu được Tô Hoàng Vũ chuyển vào tài khoản của anh là có thật. Hơn nữa Tô Hoàng Vũ còn hứa rằng nếu ở trong huyện Chiêu Bắc này không biết là có chuyện gì xảy ra với anh chỉ cần là anh gọi thì nhất định ông ta sẽ có mặt ngay lập tức.
Mới chân ướt chân ráo đến huyện thành Chiêu Bắc lại gặp được một nhân vật lớn như vậy chống lưng xem ra ở nơi này anh có thể dễ dàng tạo dựng được cơ nghiệp cho riêng mình. Yến Tiểu Bắc gác lại mọi suy nghĩ, anh đặt tấm thẻ vàng xuống giường mắt nhắm lại bắt đầu luyện khí công. Một luồng khí trong cơ thể anh xoay chuyển và truyền thừa hiện lên rõ ràng để anh tiếp tục tiếp nhận. Anh ngồi liền một mạch cho đến tận giữa trưa mới mở mắt ra.
Sau khi rời khỏi khách sạn trong lòng Yến Tiểu Bắc tự có tính toán, năm ngày sau anh sẽ quay lại châm cứu tiếp cho Tô Minh Ngọc nên việc mà anh cần phải giải quyết trước mắt bây giờ là phải tìm một nơi trú chân. Anh xách túi hành lý bằng vải thô cũ kỹ bước từng bước vô định trên đường phố. Khi rời khỏi thôn Khôi Khê, chú Thôi đã căn dặn rất nhiều lần về những việc cần phải chú ý khi đến huyện thành. Và cách tìm phòng trọ mà chú Thôi căn dặn anh là chỉ cần xem tờ quảng cáo thuê nhà dán trên các bức tường ở hai bên đường là có thể tìm thấy phòng trọ. Khi anh đang đi trên đường chợt có một giọng nói lắp quen thuộc vang lên:
"Ông.. ông chủ.. tôi.. tôi.. có thể đi thị trường.. được.. được.."
"Đi cái gì mà đi. Cậu đến nói còn không xong thì sao mà đi thị trường được. Tôi mời cậu đến làm việc chẳng khác nào dọa khách hàng chạy đi hết."
Trước khi vị kia nói xong thì giọng nói nói lắp đó lại vang lên cắt ngang:
"Cho.. cho tôi một.. một cơ hội."
"Cho cậu một cơ hội, cậu hãy xem lại mình đi, nếu cậu vẫn nói như vậy mà ra ngoài tìm được công việc như thế này thì ai cần cậu chứ?"
Yến Tiểu Bắc dừng chân quay đầu lại nhìn quả nhiên là Thôi Tấn Huy đang đứng trước cửa một cửa hàng với vẻ mặt lo lắng đang van nài một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da.
"Thôi Tấn Huy!"
Yến Tiểu Bắc sải bước thật nhanh đến vỗ vai anh ta và hét lên bằng một giọng rất vui mừng. Yến Tiểu Bắc không ngờ lại có thể gặp được Thôi Tấn Huy ở đây, anh vô cùng ngạc nhiên. Thôi Tấn Huy đang rất lo lắng, chợt nghe được có tiếng người gọi tên mình bèn quay đầu sang nhìn thì thấy người gọi mình chính là Yến Tiểu Bắc anh kinh ngạc hét lớn:
"Tiểu.. Tiểu Bắc!"
Thôi Tấn Huy quên cả việc bản thân mình đang cầu xin ông chủ ở đây thu nhận cậu vào làm việc mà chạy vọt đến ôm chầm lấy Yến Tiểu Bắc. Yến Tiểu Bắc bất ngờ bị Thôi Tấn Huy lao đến ôm thì không đứng vững lên bị đẩy lùi về phía sau mấy bước mới có thể đứng vững được.
"Cậu.. sao cậu lại đến.. đến.. huyện thành vậy?
Sau khi hai người buông tay, Thôi Tấn Huy nhìn Yến Tiểu Bắc tò mò hỏi.
" Nhà của tôi bị mưa gió thổi đủ hết rồi, nên muốn thử tới huyện thành lập nghiệp một chuyến xem sao. Đúng rồi không phải cậu đi học đại học sao? Sao bây giờ lại ở chỗ này? "
Anh chợt nhớ ra Thôi Tấn Huy đỗ đại học Thiệu Châu, lúc này đáng lẽ ra phải học ở trường làm sao lại lang thang ở đây tìm việc được, hai mí mắt Thôi Tấn Huy giật giật, rồi nói tiếp:
" Trước.. trước tiên.. đừng nói về chuyện này. Cậu.. đã đến.. đến đây. Tôi mời.. mời cậu ăn tối! "
Vừa nói chuyện cậu ta vừa túm lấy túi hành lý bằng vải khô trên tay Yến Tiểu Bắc xoay người đi về phía trước. Yến Tiểu Bắc đi theo cậu ta đến một quán ăn nhỏ tương đối sạch sẽ rồi tìm lấy một chỗ trống mà ngồi xuống.
" Tiểu.. Tiểu Bắc.. hôm nay chỉ có thể mời cậu mời cậu ăn cơm ở đây. Người anh em của cậu.. cậu chưa tìm được việc làm. Sau này tìm được.. được việc làm rồi.. lại đi ăn một bữa thịnh soạn ở nhà hàng lớn phía bên kia. "
Sau khi ngồi xuống Thôi Tấn Huy vừa nói vừa quay đầu về phía đối diện. Yến Tiểu Bắc nhìn theo Thôi Tấn Huy chỉ tay về phía ngôi nhà năm tầng phía bên kia đường, nhìn nó nổi bật rõ ràng nhất trên dãy phố toàn nhà cao tầng. Một tấm biển lớn trên ngôi nhà ghi hàng chữ:
" Ẩm thực Đế Hào. "
Thôi Tấn Huy gọi một món canh và hai món xào thêm cả hai chai bia vừa ăn vừa nói chuyện. Từ đây Yến Tiểu Bắc viết được Thôi Tấn Huy quả thật là đỗ đại học ở Thiệu Châu nhưng không đi học. Gia đình cậu ta bắt cậu ta học ngành quản lý hành chính nhưng do cậu ta nói lắp, tốt nghiệp đại học ra cũng khó xin được việc. Hơn nữa cậu ấy lòng tự trọng rất cao, đi học toàn bị bạn bè giễu cợt nên thay vì cậu đến trường để mọi người chọc phá thì thà rằng cậu ta nghỉ học đi xin việc còn hơn. Theo như lời cậu ấy nói thì cậu ấy là người tài năng nên không thể lãng phí thời gian đi học được, cậu ấy muốn sớm kiếm được tiền biết đâu sau này cậu ấy là người đứng đầu trong danh sách những người giàu có không học đại học.
Yến Tiểu Bắc đương nhiên thấy khó hiểu suy nghĩ của cậu ấy, trong lòng anh thì gia đình Thôi Tấn Huy rất tốt, bố mẹ là công chức quan chức nhà nước rất có tiếng nói trong trấn Hà Hoa cậu ấy có một cuộc sống đầy đủ vui vẻ khi có bố mẹ sắp xếp cho tương lai. Nhưng có ai ngờ được cậu ta lại có nhiều suy nghĩ quái đản như vậy. Cậu ta không đến trường cũng không nói với gia đình vì vậy đã lén lấy tiền đi học ở Thiệu Châu đi tìm một công việc. Nhưng đi tìm việc mãi mà không được lại còn bị lừa sạch tiền nữa.
Vậy là không còn cách nào các cậu ấy hạ thấp yêu cầu công việc xuống và tìm đến mấy ngày rồi mà vẫn chưa tìm được công việc nào, không có công ty nào thuê cửa hàng nào chịu nhận cậu ta vào làm. Đang lúc tuyệt vọng cậu ta xem tin tức trên điện thoại và cậu ta chạy đến đa xin việc và gặp được Yến Tiểu Bắc. Mặc dù mệt mỏi và rất khó chịu đến độ muốn khóc nhưng sau khi kể xong cậu ấy vẫn vui vẻ cười nói:
" Tiểu.. Tiểu Bắc.. cậu.. cậu yên tâm.. cậu.. cậu mới đến huyện thành.. sau này.. sau này hãy theo.. theo tôi. "
Cậu ấy uống không được nên chỉ cần uống xong một chai bia không phân biệt nổi hướng Đông Tây Nam Bắc, vốn dĩ nói lắp lại cần nói không nên lời.
" Ôi mẹ ơi! Nói không nên lời lại còn đòi làm lão đại!"
Trước khi Thôi Tấn Huy nói xong đã vang lên một giọng nói đùa cợt, sau đó xung quanh bọn họ có tiếng cười phá lên. Yến Tiểu Bắc và Thôi Tấn Huy quay lại nhìn thấy bạn bên cạnh có bốn người, một trong số họ một trong số họ có một người trọc đầu vào lúc ra hình xăm con bọ cạp trên đầu, ba người còn lại để kiểu tóc bờm ngựa năm sáu màu lên đó. Chân trái của tên đầu trọc được kê thêm một chiếc ghế và bắp chân được đang bị bó bột, bên cạnh hắn là đôi nạng. Bốn tên này vừa nhìn hai người bọn họ vừa cười rộ lên như thể vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian.