Chương 26: Kim Bạc Độ Linh

Tô Hoàng Vũ nói xong liền quay về phía một vệ sĩ nói:

"Mau chuẩn bị xe, đưa tiểu thư trở về, chuẩn bị xe cho tiểu thần y!"

Người vệ sĩ lễ phép gật đầu rồi đi ra ngoài ngay lập tức. Tô Hoàng Vũ không muốn dính dáng gì đến người của bệnh viện nữa, sau khi Yến Tiểu Bắc rút kim ra ông đã đến đẻ hai người vệ sĩ của mình di chuyển giường ra ngoài. Giáo sư Triệu và giáo sư Lý nhìn người bệnh đưa ra khỏi bệnh viện thì trên mặt vẫn chưa hết vẻ ngạc nhiên vẫn ngượng ngùng. Tô Hoàng Vũ quay lại nhìn giáo sư Triệu và những người khác lạnh lùng nói:

"Các người cứ chờ đấy, chuyện này tôi nhất định sẽ không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được, rõ ràng con gái tôi chưa chết vậy mà các người dám tuyên bố nó tử vong!"

Giáo sư Triệu cả người run rẩy, lúc này ông không biết nên vui hay nên buồn nữa. Yến Tiểu Bắc lên một chiếc xe địa hình màu đen, đây là lần đầu tiên anh được đi bằng xe ô tô con, ghế xe được bọc da mềm mại khiến anh thấy vô cùng thoải mái. Có tiền thật tốt, chờ có tiền rồi anh cũng phải mua lấy một chiếc xe như thế này. Nghĩ vậy nhưng anh chưa từng nghĩ đến mình không biết lái xe.

Đoàn xe gồm năm chiếc từ từ rời khỏi bệnh viện Khang Nhân đi về phía nam huyện thành Chiêu Bắc. Mặc dù Tô Hoàng Vũ là đổng sự trưởng của Tô Thị nhưng gia đình ông ta không sống ở tòa nhà Tô Thị mà sống ở nhà lớn Tô gia trên núi Vân Nham cạnh sông Tử Giang ở ngoại ô phía nam của huyện thành. Tô Minh Ngọc được đưa vào một căn phòng, mặc dù cô ấy đã tỉnh nhưng cơ thể còn rất yếu nên không thể tự đi lại được. Trở lại nhà lớn của Tô gia, Tô Hoàng Vũ kính cẩn hỏi:

"Không biết phải xưng hô với tiểu thần y như thế nào?"

Yến Tiểu Bắc cười và nói:

"Tên tôi là Yến Tiểu Bắc, Tô tổng có thể gọi tôi là Tiểu Bắc."

Tô Hoàng Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:

"Gọi cậu là Tiểu Bắc thì không thể được, vậy thì gọi cậu là Yến tiên sinh."

Yến Tiểu Bắc do dự một chút, nhưng rồi cuối cùng cũng gật đầu. Tô Hoàng Vũ tiếp tục hỏi:

"Cậu còn trẻ như vậy mà y thuật đã rất giỏi, ngay cả hai vị giáo sư kia cũng không cứu được con gái của tôi, vậy mà cậu chỉ cần châm cứu đã cứu được nó, cậu thật là tài giỏi."

"Họ là bác sĩ Tây y, có rất nhiều bệnh bác sĩ Tây y không thể phán đoán chính xác chứ đừng nói đến việc điều trị vì vậy việc bọn họ chuẩn đoán sai là chuyện rất bình thường."

Trong hai tháng qua, Yến Tiểu Bắc đại khái hiểu được thứ mà anh được truyền thừa là Trung y, thứ còn lại ở thời đại này mà đại đa số mọi người tìm đến nó để chữa trị là được gọi là Tây y. Trung y là di sản quý báu của Trung Hoa, do người Trung Hoa quá bảo thủ nên dẫn đến sự suy tàn của Trung y. Tây y thì hoàn toàn cởi mở nên hiện nay đã thành xu hướng chủ đạo trong y học. Tuy nhiên việc chuẩn đoán của Tây y phụ thuộc quá nhiều vào máy móc thiết bị. Quả thật bệnh của Tô Minh Ngọc không đơn giản như lời Yến Tiểu Bắc nói nhưng anh giải thích như vậy cũng là hợp lý. Tô Hoàng Vũ gật đầu, trong mắt hiện lên tia hy vọng nói:

"Cho nên cậu thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho con gái của tôi phải không?"

Yến Tiểu Bắc gật đầu rồi trả lời:

"Trung y chữa bệnh ngoài châm cứu ra còn phải dựa vào sự hòa hợp của âm dương, hài hòa giữa con người và đất trời. Vì vậy thời gian điều trị tốt nhất cho cô tiểu thư là từ mười một giờ đêm đến một sáng. Nhưng trước khi chữa bệnh tôi muốn nói chuyện riêng với ông."



Tô Hoàng Vũ gật đầu đứng dậy nói:

"Chúng ta vào thư phòng nói chuyện."

Hai người bước vào thư phòng, Tô hoàng Vũ vừa pha trà vừa hỏi:

"Cậu muốn biết điều gì?"

"Tôi chỉ muốn hỏi một chút, trong quá trình làm ăn Tô tổng có làm tổn thương người nào không?"

Tô Hoàng Vũ liền sử sốt một lúc, sắc mặt tái đi, ánh mắt sắc bén loé lên nhưng vẫn bình tĩnh rót một chén trà cho Yến Tiểu Bắc rồi thấp giọng hỏi:

"Chuyện này cũng liên quan đến việc chữa bệnh sao?"

Yến Tiểu Bắc thong dong đáp:

"Có liên quan."

Tô Hoàng Vũ thật sự rất khó hiểu và do dự.

"Nếu như Tô tổng không muốn nói ra sự thật thì tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi."

Nghe Yến Tiểu Bắc nói xong, cơ mặt của Tô Hoàng Vũ giật giật bắt đầu ngập ngừng kể:

"Chuyện phải nói đến mười mấy năm trước, lúc đó con gái tôi vừa sinh ra, công trường lại xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng.."

Tô Hoàng Vũ nói ra sự thật một cách rất miễn cưỡng nhưng vì con gái lúc này ông sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Yến Tiểu Bắc nâng chén trà nên uống một ngụm rồi nói:

"Tình hình như thế nào, ông mau nói chi tiết."

"Hồi đó tôi tuyển dụng một nhóm công nhân ngoại thành, thành lập một đội nhân công chuyên đi nhận thầu các công trình xây dựng ở khắp nơi. Lúc đó để kịp tiến độ thi công nên khi vận chuyển vật liệu xây dựng tôi đã ép người lái xe đó buộc phải chở quá tải bỏ qua sự phản đối của người đó. Không ngờ tai nạn xảy ra chiếc xe cùng người lái xe đó rơi xuống vách núi.

Nói đến đây trong mắt Tô Hoàng Vũ hiển lên tia buồn bã và áy náy.

" Khi xử lý tai nạn, để trốn tránh trách nhiệm, tôi đã không thừa nhận mình ép người đó chở quá tải bằng mọi cách, thêm vào đó người lái xe này lại không có giấy phép lái xe nên nhà thầu chỉ bồi thường một chút tiền.. "

Nghe đến đây Yến Tiểu Bắc thở phào nhẹ nhõm:



" Người lái xe đó có người nhà không? "

" Có còn có một người cha.. không biết hiện tại ông cụ còn sống hay đã chết, sau khi xảy ra chuyện, tôi cũng có một lần tìm đến cha của người này cho một khoản tiền. "

" Được rồi, bây giờ ông hãy làm theo lời tôi nói. Ông hãy cử người đi tìm ông cụ đó, nếu còn sống hãy chăm sóc hãy thay ông ấy chăm sóc ông cụ tử tế đến lúc ông cụ tạ thế. Nếu như không còn thì xây đắp mộ đàng hoàng cho ông cụ nhân danh ông ấy. "

Nghe xong Tô Hoàng Vũ như trút được gánh nặng, việc này là cái bóng trong lòng của ông suốt mười mấy năm qua, thậm chí ông còn thường xuyên nhìn người lái xe đã chết xuất hiện trong giấc mơ của mình:

" Được, tôi sẽ đi làm ngay. "

" Làm việc thiện sẽ gặp dữ hóa lành, Tô tổng nên hiểu rõ việc này hơn ai hết. Nếu ông hy vọng Tô tiểu thư hoàn toàn bình phục thì phải làm theo những gì tôi nói, phải thành tâm sám hối và làm việc thiện nhiều hơn. "

Tô Hoàng Vũ thần kinh ngạc trong lòng, nhìn chàng trai trẻ này còn trẻ như vậy đã thấu hiểu được những đạo lý này, xem ra cậu ta không phải là người thường. Mặc dù chỉ hiểu sơ qua những gì Yến Tiểu Bắc nói nhưng ông lại không hề thấy chán ghét những lời nói của mà Yến Tiểu Bắc. Thêm vào đó Yến Tiểu Bắc còn nói việc này có liên quan đến việc cậu ấy có thể chữa khỏi bệnh cho con gái của ông.

Buổi tối, Tô gia chuẩn bị một bữa tối Thịnh soạn, Tô Hoàng Vũ đích thân đi cùng anh và liên tục nói chỉ cần Yến Tiểu Bắc có thể trị khỏi bệnh cho con gái của mình thì sẽ nhận được khoản thưởng hợp lý. Đúng mười một giờ đêm, Yến Tiểu Bắc bước vào phòng của Tô Minh Ngọc. Theo yêu cầu của anh không ai được phép vào trong.

Lúc này Tô Minh Ngọc đã ngủ say, do bệnh tật quấn thân nhiều năm khiến cô gái này còn gầy guộc hơn cả Thôi Yên Nhiên. Anh nhìn nữ sinh mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi đang yên tĩnh nằm trên giường mà khẽ thở dài. Ngay lập tức anh lấy kim vàng trong túi da cừu ra châm xuống huyệt Nhĩ Môn. Đây là huyện đạo gây mê khiến người bị châm cứu ngủ say. Ngay lập tức anh lấy ra ba cây kim bạc ánh mắt trở nên thâm trầm nhìn chăm chăm thân thể tôi minh ngọc rồi nhanh chóng hạ kim xuống phần mềm giữa bụng và ngực. Khi kim bạc đâm vào ba tia khí màu đen lập tức từ đuôi kim bay ra nhanh chóng tụ lại thành hình người đứng ở cạnh giường. Yến Tiểu Bắc thu lại kim bạc lại bình tĩnh nhìn bóng đen trước mắt và nói bằng giọng tức giận:

" Ông đã hành hạ cô ấy hơn chục năm như vậy là đủ rồi! "

" Không đủ! "

Giọng nói của bóng đen cũng lộ rõ vẻ bực bội.

" Cô ấy phải gánh chịu thay cho cha của mình, cô ấy không đáng bị như vậy. Bây giờ cha cô ấy đã hối hận và hứa với tôi sẽ đi tìm cha của ông ngay lập tức. Nếu ông cụ còn sống sẽ được ông ta chăm sóc cẩn thận cho đến khi tạ thế, nếu chết rồi thì sửa sang phần mộ cho ông cụ. Ngoài ra tôi sẽ nói với ông ấy sẽ lập cho ông một bàn thờ nhỏ ở nhà và tự mình tụng kinh để siêu độ cho ông để cầu siêu ông. "

" Cậu nói có thật không! "

Bóng đen nghe xong sắc mặt giãn ra bán tín bán nghi hỏi lại. Yến Tiểu Bắc giơ kim bạc trên tay và chỉ vào kim vàng đang châm trên người Tô Minh Ngọc và nói:

" Cây kim bạc này có thể kéo ông ra đây, còn cây kim vàng kia có thể khiến ông hồn bay phách lạc, nếu như tôi muốn tổn thương ông thì lúc này ông có thể đứng đây nói chuyện với tôi được sao? "

" Được, ta tin cậu. Nhưng nếu ông ta không làm như lời cậu nói thì tôi sẽ còn quay lại."

Bóng đen nhìn kim vàng trên mặt lộ rõ nét lo lắng, nói xong rồi xoay tròn như cơn lốc bổ nhào xuống đất nhanh chóng biến mất.