Chương 17: Gây tê

Là thầy, cho nên truyền thụ kinh nghiệp hoặc giải nghi hoặc.

Có lẽ đời trước vì công tác lâm sàng quá bận, lại mang quá nhiều tiểu tể tử, người có quá nhiều việc sẽ dễ dàng tức giận. Hiện tại liền rất tốt, một phụ đạo một, tư chất tiểu hài tử cũng không tồi, tốc độ tiến bộ có thể thấy bằng mắt thường, điều này làm cho người dại Diệp Nhất Bách rất có cảm giác thành tựu.

" Sư phó, tất cả cá đã gϊếŧ hết, chính là kỹ thuật của chúng ta không thuần thục, cạo vẩy cá cũng không sạch sẽ lắm, yêu cầu các ngươi xử lý thêm lần nữa".

Từ phòng chuẩn bị thực phẩm đi ra, vừa lúc gặp được chủ bếp đang chưng bánh bao, hamburger cùng pizza, ánh mắt Diệp Nhất Bách liếc qua các chủng loại phong phú trên bàn, không khỏi cảm thán, quả nhiên mặc kệ là thời đại nào, thức ăn bệnh viện đều có sức sáng tạo như vậy.

" Ai u, hai vị bác sĩ khách khí gì, các ngươi muốn đến thể nghiệm sinh hoạt bọn yêm hoan nghênh a, chính là quần áo này, rất đáng tiếc". Chủ bếp nhìn trên người Richard dính đầy máu, lộ ra thần sắc đáng tiếc.

" Giặt liền sạch sẽ". Diệp Nhất Bách cười ôn hòa nói.

Thật là một người ôn nhu a, trong lòng chủ bếp nghĩ, đối với vị bác sĩ đồng bài lớn lên đẹp này độ hảo cảm tăng cao.

" Ai da!" Một tiếng hô đau vang lên.

Theo sau là tiếng vang thanh thúy của dao phay va chạm với mặt đất.

Mọi người nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy một vị phụ bếp đang che lại tay kêu đau, huyết chảy ra theo khe hở ngón tay, từng giọt nhỏ trên mặt đất.

" Ai u má ơi, Đại Bảo, sao ngươi lại khôn cẩn thận như vậy, lão Lưu, ngươi đi lấy hòm thuốc". Chủ bếp chuyển l*иg hấp ra, bước nhanh chạy tới hướng phụ bếp bị thương.

Nhưng có người còn chạy nhanh hơn so với hắn.

Một trận gió mùi tanh thổi qua, Richard đã ngồi xổm trước người phụ bếp bị thương.

"A, đưa ta xem. Ở mu bàn tay a, da ở mu bàn tay mỏng, không khác da cá lắm nha". Hai mắt Richard phát sáng.

" Dùng băng gạc chặn lại miệng vết thương, chờ ta, ta lập tức xử lý giúp ngươi". Nói xong, lập tức đứng dậy, vọt đến trước bồn nước, bắt đầu rửa tay.

Bởi vì trong phòng bếp không có thuốc khử trùng, cũng không có găng tay vô khuẩn, Richard dưới ánh mắt đau lòng của chủ bếp dùng hết nửa bình povidone rửa tay, sau đó dùng nốt nửa bình còn lại khử trùng tiêu độc miệng vết thương cho phụ bếp.

" Yên tâm, rất nhanh, lập tức là xong rồi". Richard nói tiếng Trung âm điệu quái dị ôn nhu an ủi.

Đôi mắt phát sáng, biểu tình quái dị rõ ràng rất hưng phấn nhưng lại mạng mẽ nhịn xuống, thêm với màu da người Phương Tây tái nhợt ,đầu tóc ướt nhẹp cùng áo blouse trắng dính máu cá, rất giống vị bác sĩ biếи ŧɦái nào đó trong ảnh của 90 năm sau.

Nhưng có lẽ thân áo blose trắng kia của Richard quá có sức thuyết phục, phụ bếp không hề nghĩ ngợi liền duỗi tay ra tới, trên mặt tràn đầy thần sắc cảm kích.

" Đại Bảo, vận khí hôm nay của ngươi thật tốt a, bác sĩ Tế hợp tự mình chưa cho ngươi đâu, nếu là đi bệnh viện xem, một lần như vậy muốn vài tháng lương của ngươi". Mặt chủ bếp đầy cảm thán cùng hâm mô.

" Đúng vậy, đúng vậy, người ngốc có phúc của ngốc".

" Này một mũi cũng rất nhiều tiền đi, nghe nói tính theo tiền Mỹ, so với đồng bạc còn đắt hơn đâu".

" Một mũi cũng mấy đồng bạc đi".

Đối ặmt với ánh mắt tín nhiệm của nhodm công nhân sau bếp, Diệp đại bác sĩ đem lời mình sắp nói nói tới miệng nuốt trở lại, không phải còn chưa tiêm gây tê sao, miêng vết thương nhỏ như vậy, cũng chỉ là hai ba mũi, nhịn một chút liền qua.

Richard hít sâu mọt hơi, tưởng tượng cảm giác xử lý da cá cách đây không lâu, đâm kim!

Trong phòng bếp vang lên một tiếng kêu rên, mồ hôi trên mặt phụ bếp Đại Bảo lập tức rơi xuống dưới, ai ui má ơi, sao còn đau hơn một đao khoa tay múa chân a.

Sau đó hắn nghe được rõ ràng âm thanh kim đi qua da thịt chính mình, biểu tình đại bảo bắt đầu hoảng hốt, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy ánh mắt hôm mộ của đồng nghiệp cùng chủ bếp, nghe bọn họ nói lớn một mũi giá bao nhiêu tiền Mỹ, Đại Bảo cảm thấy năng lực nhịn đau của chính mình lại tốt hơn chút, hắn kiếm lời mấy chục tiền Mỹ đi.

Thời gian kim trước sau đồng nhất, hoàn mỹ, thời điểm Richard khâu miệng vết thương đến môt chỗ khác, kiễm tra một chút chính mình khâu lại, ở lúc yêu cầu đã tốt hơn, lại khâu trở lại hai mũi, như vậy có thể tránh được bị thắt, khiến cho miệng vết thương trở nên càng đẹp.

Kéo chặt nút thắt, cắt bỏ đuôi chỉ, Richard kiểm tra lại một lần, sau đó cẩn thận nâng lên tay phụ bếp, " Diệp, ngươi đến xem!"

Ánh mắt Diệp đại bác sĩ đảo qua sắc mặt trắng bệch hô hấp mỏng manh bởi vì đau đớn của tiểu tử phụ bếp, khẽ thở dài, " Không tệ, thế nhưng, lần sau nhớ rõ gây mê cho người ta".

Richard sửng sốt, sau đó lập tức quay đầu xem sắc mặt người bệnh.

Chỉ thấy phụ bếp Đại Bảo sắc mặt tái nhợt mặt đầy mồ hôi lạnh, hắn nhìn Richard đầy cảm kích, hơi thở mong manh nói cảm ơn :" Cảm ơn ngài bác sĩ".

Trong lòng Richard nóng lên, cám xúc áy náy cùng cảm động lẫn lộn với nhau, trong nháy mắt như vậy, hắn phảng phất cảm giác được hắn hình như đã yêu quốc gia này cùng người nơi này.

" Thật xin lỗi, xin lỗi, ta đã quên dùng gây tê, ta......." Richard ngượng ngùng mở miệng xin lỗi.

Không chờ Đại Bảo mở miệng, chủ bếp hfo sảng cười nói:" Ai nha, bác sĩ ngươi thật khách khí, miệng vết thương nhỏ như này, dùng gây tê làm gì a, hắn là nam tử hán đại trượng phu, khâu mấy mũi mà thôi, giống muỗi cắn".

" Đúng không, Đại Bảo?"

Đại Bảo mỉm cười, ngươi đã nói như vậy, ta có thể nói cái gì đây, " Đúng vậy, bác sĩ, thật sự cảm ơn ngươi".

Mặt Rchard đầy cảm động, ôn hòa dặn dò nói:" Mấy ngày nay khoong được dính nước, cách một ngày lên lầu hai tìm ta thay thuốc, làn khâu lại này rất tốt, miệng vết thương của ngươi hẳn là sẽ không để lại sẹo".

Đại bảo nhìn miệng vết thương bằng phẳng trên tay, do dự nói:" Còn phải thay thuốc a".

" Đúng vậy, cách ngày thay thuốc, không cần tiền". Diệp Nhất Bách một bên giúp Richard dán băng dính một bên thêm một câu.

Không cần tiền ~

" Được! Ngày mai ta đến tìm ngài!" Hơi thở Đại Bảo vì đau mà mỏng manh lại khỏe thêm vài phần.

Từ phòng bếp đi ra, Richard huýt sáo bước chân nhẹ nhàng, " Diệp, ngươi nhìn thấy không, miệng vết thương ta vừa mới khâu kia, trừ bỏ đầu chỉ hai bên, hầu như nhìn không ra một địa phương nào không hoàn chỉnh".

" Úc, ta nhớ rõ Jonah có cameras, ta muốn đi mượn lại đây, thời điểm mỗi lần vị phụ bếp tốt bụng kia đến thay thuốcta liền chụp một bức, cắt chỉ ta lại chụp một bức, ta phải làm ký lục thật tốt, sau đó dán trên tường ở văn phòng ta".

Richard vừa nói một bên quơ tay múa chân, giống như một con cá trích mới nhảy nhót trong nước.

Một đầu khác hành lang, Jonah ôm một đống bệnh lịch nghênh diện đi tới, nàng đi đến cách hai người 5 mét liền bịt kín miệng, " Ôi, Richard, Diệp, các ngươi đi đâu vậy, như thế nào lại có mùi cá tanh, còn có, Richard, ngươi rơi vào trong nước sao? Sao trên tóc còn nhỏ nước?"

Tươi cười trên mặt Richard cứng lại, hắn ảo não kêu một tiếng, đem khẩu trang kéo lên mặt chạy nhanh hướng ký túc xá trên tầng, chạy được một nửa còn không quên quay đầu lại nói với Diệp Nhất bách một tiếng, " Diệp, ký túc xá của ta là 507, ta còn thừa áo blouse trắng, ngươi đến chỗ ta tắm rửa đi". Nói xong, ba bước thành hai bước chạy hướng lầu trên.

Diệp Nhất Bách nghe vậy gật đầu, đang định đuổi theo, lại gnhe thấy Jonah nói:" Diệp, ngại quá, ngươi có thể giúp ta một cái vội hay không, rất nhanh, đại khái khoảng mười phút".

" Đương nhiên có thể, có thể trợ giúp nữ sĩ là vinh hạnh của ta". Thời điểm ở phòng bếp, Diệp Nhất Bách trừ bỏ làm hai mẫu, thời điểm còn lại đều là Richard xử lỹ cá, ở thời điểm kết thúc, hắn lại rửa sạch mãi, bởi vậy trên người tuy dính một ít mùi cá, nhưng khá hơn so với Richard nhiều.

" Mười phần cảm ta, ta đem này đó trên tay để chỗ bàn hộ sĩ trước, chờ lát sau chúng ta cùng đi phòng thuốc với phòng dụng cụ". Jonad vừa đi vừa nói.

Diệp Nhất Bách rất lịch sự lấy đi bệnh lịch trong tay Jonah, " Để ta cầm đi".

" Úc, cảm ơn ngươi".

Đem bệnh lịch để ở bàn hộ sĩ sau, Jonah lấy ra từ trong ngăn kéo một tờ ghi dụng cụ cùng đơn thuốc, ánh mắt Diệp Nhất Bách đảo qua, phía trên tờ đơn viết "Danh sách tháng tư hiến đi của Bệnh viện Tế Hợp".

" Đây là thuốc cùng dụng cụ mỗi tháng Tế hợp hiến cho bệnh viện hội Chữ Thập Đỏ, bệnh viện hội Chữ Thập Đỏ mỗi tuần sẽ có một lần chữa bệnh từ thiện, là hội Chữ Thập Đỏ dẫn dắt đi đầu, bệnh viện lớn bé ở Thượng Hải đều tham dự, có tiền đưa tiền có người đưa người, nhưng bác sĩ bệnh viện ta tương đối bận, cho nên mỗi lần chúng ta sẽ quyên nhiều thêm dụng cụ cùng thuốc".

Jonah vừa nói, một bên mở ra của phòng dụng cụ.

" Mỗi tháng lượng hiến ra đều giống nhau, cho nên trước đó ta đã chuẩn bị xong, chỉ cần đếm lại mộn lần".

" Ta đếm đồ vật, ngươi giúp ta đánh dấu, được không?" Jonah hỏi.

Diệp Nhất Bách ra dấu OK với nàng.

" Dao phẫu thuật, kéo giải phẫu, nhϊếp giải phẫu, tổ chức,....."

Tế Hợp thật là tài đại khí thô (giàu nhưng thô thiển), chỉ đưa ra thiết bị đã có tận hai rương, còn có các loại thuốc. Hiện tại chỉnh thể Hoa Quốc đang trong trang thái hòa bình, nhưng một bộ phận xung đột cùng chiến tranh vẫn xảy ra, thuốc này giá cả cùng giá trị ở thị trường Hoa Quốc nhưng không bình htuowfng.

Bất quá đối với giá trị Tế Hợp hiến cho, Diệp Nhất Bách càng để nói chữa bệnh từ thiện mà Jonah nói.

Lấy thân phận hiện tại của Diệp Nhất Bách, ở Tế Hợp thì gần như là không có cơ hội giải phẫu, cho dù có, cũng là loại này rửa sạch khâu lạiphaaxu thuật nhỏ, liền dao phẫu thuật cũng không thể lấy.

Nhưng mà chữa bệnh từ thiện liền không giống nhau a, chữa bệnh từ thiện giống như là trường hợp khám bệnh toàn khoa, lại vì miền phí, rất nhiều dân chúng dân quốc sẽ đến xếp hàng, người nhiều, thì tật xấu gì cũng phát hiện ra tới, Diệp đại bác sĩ theo bản năng vuốt ve ngón tay ngón tay một chút, ngẫm lại tay liền có chút ngứa a.

Bất quá chính mình là một cái bác sĩ thực tập, một mình đi chữa bệnh từ thiện có chút không thíh hợp, khóe miệng Diệp Nhất Bách giơ lên một chút độ cung, xem ra ngôi sao có tác dụng, cũng không ngừng là lửa cháy lan ra đồng cỏ nha.

Trên lầu Richard vừa mới tắm rửa từ phòng tắm tới hắt xì một cái thật mạnh.

" Hắt xì". Hắn cào cào đầu tóc có chút ướt của mình, " Bị cảm sao? Nếu không đi khoa nội trước lấy chút thuốc phòng bị?"