Chương 59

“Đỗ Minh! Con hãy đứng yên để cho mẹ nhìn kĩ con nào!”

Tôi đứng lại, đứng đối diện mẹ. Mẹ thấp hơn tôi một cái đầu, bà giơ tay vuốt nhẹ mái tóc tôi.

“Đỗ Minh, con đã trưởng thành rồi.”

“Vâng ạ. Con đã trưởng thành lâu rồi.”

Mẹ nhìn sắc vàng ban chiều dần buông xuống, nước mắt bà rơi xuống nhẹ nhàng mà rực rỡ.

“Mẹ đã nghĩ rằng cả đời này sẽ không gặp lại con được nữa. Đỗ Minh, nếu trên đời còn có thứ mẹ không bỏ xuống được thì đó chính là con.”

“Con biết, nên con đã trở về.”

Mẹ gật đầu, không nói gì nữa. Nắm bàn tay tôi, vẻ mặt bà thật hạnh phúc.

Buổi tối cởϊ qυầи áo đi ngủ thì phát hiện trong túi áo có tiền và máy MP3. Tôi gắn tai nghe rồi nhấn nút, sau đó lại lập tức dừng lại, tháo tai nghe xuống, cất máy MP3 vào trong túi du lịch. Trong bóng tối, tôi không thể nào nhắm mắt lại được, có lẽ đã thành thói quen – ngủ để trốn tránh mọi việc. Vì thế có một cách để tiến vào thế giới của tôi – bóng đè. Khi ấy cảm giác như đang mở chiếc hộp Pandora vậy, tôi nghĩ bản thân đang bị phong ấn.

Đêm đó chỉ có tôi ngủ, Đỗ Lan không về nhà.

“Anh, làm sao đây? Có phải Tiểu Hồng đã chết hay không?”

“Đều do mày làm. Đỗ Trạch, mày thật đáng chết.”

“Anh, làm sao bây giờ? Về nhà em nhất định sẽ bị mẹ đánh chết.”

“Tao không cách nào, tất cả là họa của mày. Nhưng mà tao sẽ xin mẹ có thể tha cho mày được không.”

“Anh, là do anh bắt em làm, không phải ý của em.”

Chát… Cái tát của anh làm mặt tôi đau rát.

“Đỗ Trạch, rõ ràng là mày làm, không phải tao. Mày mà còn dám nói tao bắt mày làm nữa thì tao sẽ đánh chết mày.”

“Đỗ Trạch, mày muốn sống không?”

“Anh, anh giúp em đi, lần sau em sẽ không dám nữa…”

“Đỗ Trạch, mày đi xin bố đi, xin bố ngăn mẹ đánh mày.”

“Làm sao để xin bố, bố cũng không thích em.”

“Mày còn nhớ ở bên hồ chúng ta nhìn thấy gì không?”

“Cái đó…Cái đó anh nói là bí mật, không muốn em kể cho người khác biết mà.”

“Bởi vì là bí mật cho nên mới nói cho bố, mày nói cho bố biết thì bố nhất định sẽ vui, ông ấy sẽ thích mày, sẽ không để mày bị đánh.”

“Anh, có thật không?”

“Đỗ Trạch, tao là anh mày, tao làm sao có thể gạt mày?”

……..

Sáng sớm tỉnh lại, tôi phát hiện mẹ đã ngồi trước mặt tôi. Thấy tôi mở mắt, bà nở nụ cười như đứa trẻ.

“Đỗ Minh, con vẫn giống lúc nhỏ. Khi ngủ lui vào một góc giống như con mèo nhỏ.”