Chương 58

Hô hấp của tôi trở nên dồn dập hơn, hơi thở trong miệng chạm vào tóc Tiểu Hồng. Tóc cô ấy chạm vào mặt tôi, tầm mắt tôi bắt đầu mơ hồ, tôi hơi muốn khóc, cánh tay ôm cô ấy càng chặt, tôi cảm thấy Tiểu Hồng ở trong ngực tôi bỗng run rẩy.

“Đỗ Trạch…Anh!”

Bỗng, tôi đẩy Tiểu Hồng ra, liều mạng chạy xuống núi, không quan tâm Tiểu Hồng phía sau đang gọi tôi.

Vì sao?

Vì sao cho tới giờ em cũng không thích tôi?

Vì sao tôi cố gắng như vậy vẫn không chiếm được em?

Ngay cả con mèo đó cũng không muốn tôi. Vì sao mà anh không cần làm gì cũng được người khác thích?

Tôi lại chẳng được khen câu nào. Còn anh ấy, rõ ràng anh ấy bướng bỉnh, rõ ràng chán ghét anh, vì sao vẫn còn thích anh?

Vì sao tôi lại luôn làm nền cho anh. Tôi chưa bao giờ làm cái gì sai. Tôi chưa bao giờ làm cái gì sai.

Đều là giả dối. Tất cả là giả dối.

Chạy về phía rừng cây không người, tôi vẫn không ngừng chạy. Giống như có cái gì đáng sợ đuổi theo phía sau, cứ chạy mà không quay đầu lại. Cuối cùng tôi cũng hiểu sự thật đôi khi không cần rõ chân tướng, cứ biểu hiện giả dối lại có thể làm cho ta vui vẻ hơn. Tôi càng ngày bị sự thật ép tới không thở nối, rốt cuộc tôi cũng ngừng chạy, tựa vào thân cây thở dốc không ngừng. Bên tai là tiếng ù ù, còn ngực tôi đau như bị bàn tay ai đó xé rách. Tôi dùng sức đấm vào thân cây, đánh tới khi chảy máu. Tôi muốn hét lớn nhưng không ra tiếng, tôi biết tất cả mọi việc là do tôi tạo thành, cho nên chính bản thân tôi phải tự giải quyết chúng.

Lúc về nhà, tôi đi qua con đường nhỏ yên ắng. Tôi nhớ con đường này từng bị cấm đi vì nó thông đến hồ nhỏ ấy. Bên này có một hồ nước sâu, hẹp nên ngay cả người lớn cũng ít đi qua. Chỉ là nơi đây lại có thể nhặt được trứng chim điểu và quả lạ nên nơi nguy hiểm này ở trong mắt bọn trẻ lại là nơi vui chơi. Anh em chúng tôi cũng đã từng đến mảnh đất thiên đường này mà không muốn quay về nhà, bởi nơi này có bí mật của chúng tôi – một bí mật không muốn người khác biết. Tôi bỗng phát hiện hai bóng người trong góc khuất, tôi nhanh chóng núp vào ven đường. Tôi thấy mẹ và một người đàn ông đang đi về hướng này, tôi liền nhanh chân đi đường khác.

Tôi gặp mẹ ở đầu thôn, còn thôn trưởng thì tôi không thấy đâu nữa. Mẹ nhìn thấy tôi thì hơi ngạc nhiên, khuôn mặt hơi đỏ ứng. Không chờ tôi đặt câu hỏi, mẹ đã nói bà vừa đi trồng rau về. Tôi cũng không hỏi nhiều mà chỉ kéo tay bà đi về nhà. Dọc theo đường đi, mẹ vẫn luôn nhìn mặt tôi. Cuối cùng, bà níu tay tôi đứng lại.