Tôi và Tề Tiểu Hồng dạo bước trên con đường nhỏ trong thôn, mỗi người cầm một bắp ngô. Tôi vừa đi vừa ăn liên tục, còn Tề Tiểu Hồng thì khẽ khàng tách từng hạt ngô cho vào miệng. Có thể nhìn ra được Tề Tiểu Hồng luôn duy trì dáng vẻ thục nữ trước mặt tôi, có hơi câu nệ nhưng không ra vẻ. Cô ấy sánh vai với tôi, lúc đường hẹp sẽ để tôi đi trước. Cô ấy không thích có người đi sau cô ấy, cho dù chỉ là nghe tiếng thôi, cô ấy cũng lập tức dừng bước rồi quay lại nhìn. Chúng tôi đi rất chậm, lúc tới sườn núi ngoài thôn thì đã hơn một giờ rồi. Tề Tiểu Hồng cũng không nói chuyện với tôi, có lẽ vì sợ người trong thôn thấy. Nhưng lúc đi tới góc núi, cô ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi, kéo tôi chạy nhanh lên núi. Lúc chạy lên đến sườn núi, hai người đã mệt mỏi thở hổn hển. Tề Tiểu Hồng quay người chỉ vào đoạn đường núi kia.
“Đỗ Trạch, anh còn nhớ đoạn đường này không?”
“Anh… Không nhớ rõ…”
“Chính là đoạn đường này. Mỗi lần thấy em đều run rẩy như gặp ma. Sau bảy tuổi em đã không còn tới ngọn núi này chơi nữa, hôm nay là lần đầu tiên. Bởi vì em muốn đi cùng anh lần cuối lên ngọn núi này.”
“Chính là ở chỗ này, anh đã đẩy em xuống núi đúng không?”
“Vâng, có nằm mơ em cũng không ngờ là anh đẩy em. Đỗ Trạch, anh thật sự không nhớ chuyện ngày đó nữa ư?”
“Xin lỗi, anh không nhớ được chút nào hết.”
“Em lại hi vọng là anh của anh đẩy em xuống núi chứ không phải anh.”
“Tại sao?”
Lúc đó hai người đều ở sau lưng em, đến lúc em tỉnh lại, mẹ liền nói là anh đẩy em xuống, anh trai anh lại ôm em về nhà.”
Tề Tiểu Hồng đi tới trước mặt tôi, quay người. Cô ấy ngẩng đầu lên, tôi biết rõ cô ấy đã nhắm mắt lại. Cô ấy nói với tôi bằng giọng run rẩy.
“Đỗ Trạch, ôm em đi.”
Tề Tiểu Hồng rúc vào lòng tôi, tay nắm lấy bàn tay tôi.
“Không biết. Ở cùng anh thì tim sẽ đập nhanh. Không nhìn thấy anh thì không khống chế được mà nhớ đến anh, không ngủ được.”
“Lúc bảy tuổi cũng như vậy ư?”
“Khi đó với bây giờ không giống nhau. Khi đó rất thích ở cạnh anh, cũng không biết vì lí do gì. Anh không tốt với em nhưng em lại cảm thấy rất tốt. Vì vậy khi anh đẩy em ngã xuống núi nhưng em lại không thể hận anh được. Em chỉ hận anh tại sao anh không đến gặp em.”
“Vậy…Anh của anh thì sao? Em có thích anh ấy không?”
“Anh Đỗ Hâm ư? Thật ra từ nhỏ em đã rất sợ anh ấy, mặc dù hai người rất giống nhau. Từ nhỏ anh ấy đã rất nghe lời, được mọi người thích. Anh ấy đối xử tốt với em nhiều hơn anh, nhưng mà anh ấy càng đối xử tốt với em thì em càng sợ. Khi ở cùng các anh, biết rõ anh ấy muốn làm gì nhưng em vẫn vô thức từ chối, nhưng anh thì khác. Cho dù không biết anh sẽ đối xử với em như thế nào nhưng em vẫn muốn đến gần anh. Anh Đỗ Trạch! Anh biết không? Lúc ở cùng Đỗ Hâm, em cảm thấy thật đáng sợ…”