Chương 46

"Thích không?"

"..."

Tôi còn nhớ rõ tiểu hồng thích vòng hoa này nhất, mỗi lần đeo lên đều nói mình là tiên nữa.

...

"Mỗi lần xuống núi anh và anh trai còn phải công kênh em về, lúc đó em rất nặng."

"..."

Tề Tiểu Hồng mặc kệ toi nói gì, cô ấy cắn môi không nói lời nào, nhưng cô ấy đang rơi nước mắt. Tôi giơ tay ra, giữa chúng tôi chỉ là cánh cửa thấp bé.

"Không ngờ Tiểu Hồng lại trở nên xinh đẹp như vậy, quả thật như tiên nữ, lúc còn bé mỗi ngày anh với anh trai đều cãi nhau xem ai có thể lấy được em. Tiểu Hồng, em còn nhớ lúc đó em nói muốn làm vợ ai không?"

Tề Tiểu Hồng mở to mắt nhìn, giơ tay lên cho tôi một bạt tai. Tôi không tránh, tay cô ấy đánh lên mặt tôi phát ra tiếng vang giòn dã. Tôi vẫn còn mỉm cười, Tề Tiểu Hồng lại thoáng hốt hoảng. Chân tay cô ấy luống cuống muốn vuốt ve một bên má bị tát đỏ lừ của cô, nhưng tay cô ấy chưa nâng lên đã muốn đặt xuống, tôi đưa tay ra bắt được tay cô ấy.

"Tề Tiểu Hồng, em còn hận anh không?"

Tề Tiểu Hồng nhào vào lòng tôi, khóc đến đau lòng.

"Hận! Em hận anh chết đi được."

Tôi ôm lấy Tề Tiểu Hồng, đưa tay vuốt tóc cô ấy.

"Nếu em còn hận anh thì cứ cắn anh đi, anh để em cắn đến lúc giải được hận mới thôi."

Tề Tiểu Hồng phì cười một tiếng, "Em cắn anh làm gì? Anh nghĩ em là chó chắc."

Cô ấy giãy dụa một đứng dậy, nhưng tôi lại ôm rất chặt. Cô ấy bèn tựa đầu lên ngực tôi, tôi ngửi được mùi xà phòng dễ chịu trên người cô ấy. Tôi tháo một bông hoa trên vòng hoa kia xuống cài lên tóc Tề Tiểu Hồng, mặt cô ấy đỏ rực như bóng hoàng hôn. Tôi ngẩng đầu thấy bóng người trong cửa sổ trước nhà, bèn cười cười cúi đầu hôn lên tóc Tề Tiểu Hồng, Tề Tiểu Hồng như choáng váng ngơ ngác đứng đó, ôm tôi thật chặt.

"Tiểu Hồng, mẹ đã nói chuyện hồi bé với anh rồi, là anh không tốt."

Tề Tiểu Hồng ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi, sau đó thở dài.

"Được rồi, đây là số mạng đã định, coi như em nợ ah. Đỗ Trạch, anh còn nhớ lúc bé anh đối xử với em thế nào không?"

"Biết chứ, từ nhỏ anh và anh trai đã rất tốt với em, ngày nào cũng hái trái cây, đào trứng chim cho em."

"Không đúng!"

Tề Tiểu Hồng giãy ra khỏi l*иg ngực tôi, cô ấy lớn tiếng la lối với tôi.

"Anh xấu xa với em nhất, chưa bao giờ nói lý lẽ với em, chưa từng cười với em. Chỉ có anh trai của anh đối xử với em rất tốt. Đỗ Trạch, từ nhỏ anh đã như thể em nợ anh tiền vậy, anh vắt quần áo em lên cây, ngay cả tay anh cũng chẳng buồn nắm tay em lấy một lần."