Chương 45

Lớp gỗ trong tay tôi như đậu phụ, cầm trong tay mà vỡ mất mấy mảnh. Tôi nhìn thứ trong hộp gỗ, một con mèo chết! Nó vẫn còn giữ nguyên dáng dấp, lông đã phân hủy hết, chỉ để lộ khung xương bị kiến ăn mòn. Trước khi chết nó rất đau đớn, từng vùng vẫy rất lâu trong hộp gỗ, trong hộp đầy vết mèo cào, thứ dưới người nó bị cào nát bét. Tôi lấy một nhánh gây bên cạnh, mở hộp ra. Tôi dùng nhánh cây khều một bông hoa lụa trong hộp ra, bây giờ đã không nhìn ra được màu hoa nguyên thủy, cánh hoa cũng đã nát rồi. Đây đã từng là kho báu, tôi đặt hoa lụa dưới mũi ngửi thử, chẳng còn chút mùi thơm nào mà chỉ còn mùi đất, mùi thối rửa.

Trên tay tôi toàn bùn, trên người cũng có mùi lạ. Tôi giang hay tay, buông thõng cánh tay xuống đất. Chắc tôi phải đi đâu đó nhỉ? Rửa tay, tôi đứng trên sườn núi trông thấy một dòng suối nhỏ giữa hai ngọn núi trong sơn cốc, suối chảy ra từ một quặng mỏ, tiếng vang vọng của tôi và hơi lạnh trong động phả vào mặt. Tôi không đi vào trong, chỉ đứng trước suối rửa sạch tay rồi sau đó mới bước ra ngoài, dòng suối càng đi càng rộng, nước cũng chảy nhiều hơn. Có không ít những bông hoa nhỏ nở cạnh suối, tôi thuận tay hái đặt trong tay mình, tôi bẻ một cành liễu quấn tròn lại, cắm hoa trên đó, đây là một cái vòng hoa. Dòng suối nhỏ chảy theo một dòng, theo bước chân tôi là cỏ lau bên cạnh bờ, thì ra đây là nơi anh tôi chết đuối trong miệng mẹ tôi. Ở đây không lớn, trên mặt nước có mấy nhánh cỏ lau. Thỉnh thoảng lại có tiếng vịt hoang và chim bói cá kêu, ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước, tỏa ánh sáng lấp lánh, không nhìn nổi nước sâu hay cạn. Ở đây không có lấy một bóng người, gió thu thổi qua, lùa cỏ lau nghe ra tiếng xào xạc. Tôi lại trông thấy hai đứa trẻ con chơi đùa trên bờ nước, tôi dụi mắt, chẳng biết nước mắt đã rơi xuống tự bao giờ.

Trở lại thôn, chẳng hiểu sao tôi lại đi vào một ngôi nhà. Khoảng sân sạch sẽ, trong sân là bốn gian nhà ngói mới tính, hàng rào ngoài viện cũng đổi thành lưới sắt cao cỡ nửa người. Tôi thả vòng hoa trên hàng sao, sau đó đi tới góc tường đối diện, lẳng lặng dựa người vào tường nhìn ngôi nhà kia. Một lát sau, Tề Tiểu Hồng cầm chậu nhựa đi ra khỏi nhà. Lúc cô ấy thấy vòng hoa kia, cái chậu trong tay liền rơi xuống. Cô ấy sải bước tới cửa, lấy vòng hoa trên hàng rào xuống rồi đi ra khỏi cửa nhìn chung quanh. Tôi rụt đầu về, cô ấy không thấy ai bèn quay người lại. Tôi đi ra từ trong góc, nhìn Tề Tiểu Hồng đưa lưng lại cho tôi đi về phía cạnh cánh cửa, đến trong sân, cô ấy ngồi xổm xuống nhặt chậu nhựa dưới đất lên. Lúc cô ấy đứng lên lại đứng yên ở đó rất lâu không nhúc nhích. Tôi vẫn đứng đó nhìn cô ấy, cũng chỉ yên lặng không tiếng động. Tề Tiểu Hồng quay người lại, cô ấy mặc chiếc áo lông của người lớn, mái tóc đen dày rũ trên vai. Lúc này Tề Tiểu Hồng đã là một cô gái nông thôn đầy đặn, cô ấy nghiêng đầu cắn môi mình. Chúng tôi mặt đối mặt không nói câu nào, một lát sau, Tề Tiểu Hồng đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, giấu chậu nhựa và vòng hoa ra sau lưng, tôi nở nụ cười. Tôi bước tới trước hàng rào, tay vịn cửa vẫy vẫy với cô ấy. Tề Tiểu Hồng sửng sốt một chốc nhưng vẫn đi tới, tôi thấy cô ấy đang run rẩy.