Chương 28

"Anh tới thôn X làm gì thế?"

"Thăm người thân."

"Thăm người thân à? Nhà ai thế, từ nhỏ em lớn lên ở đó, bốn mươi hộ trong đó em biết hết."

"Bố mẹ ruột của anh, hình như là Đỗ Hồng Phúc thì phải."

"Ối!"

Cô ta đột nhiên đứng lên, sau đó ngã thẳng xuống đất. Tay chân không ngừng run rẩy, chỉ một chốc sau, miệng cô ta đã sủi đầy bọt mép, là chứng động kinh. Tôi vội vàng nhờ hành khách giúp đè tay chân cô ta lại, sau đó dùng sức căng miệng cô ta ra, để cô ta cắn khăn tay. Tôi mở túi cô ta, quả nhiên tìm được thuốc, bèn cố hết sức nhét vào miệng cô ta rồi đổ chút nước vào. Cổ họng cô ta vang lên tiếng òng ọc, tôi che miệng không để cô ta nôn ra, cuối cùng cô ta cũng nuốt hết thuốc. Uống xong thuốc, cô ta liền ngủ thϊếp đi. Tôi xoa cánh tay dính nước bọt của cô ta, gối đầu cô ta lên đùi tôi, hành khách đều cho rằng tôi là bạn trai của cô ta, bèn cười với tôi. Qua hơn một giờ, cuối cùng cô ta cũng tỉnh lại, việc đầu tiên mà cô ta làm chính là hét lên với tôi.

"Anh đừng có lại gần tôi!"

Cô ta gắng sức đứng dậy, một tay đẩy tôi ra. Hành hkách bên cạnh cho rằng chúng tôi đánh nhau, bèn ồn ào khuyên nhủ cô ta. Cô ta cắn môi không nói gì, chỉ không ngừng đá đấm người bên cạnh cô ta. Không còn cách nào khác, tôi đành phải đổi chỗ với bác gái ngồi phía trước. Tôi cũng không nói gì với cô ta, còn người trên xe ai nấy cũng đều lén nhìn chúng tôi nhưng lại chẳng nói câu nào. Cứ thế, trong xe tiếp túc yên lặng. Đến thôn X rồi, xe ô tô dừng lại, lái xe hô to. Tôi đứng lên, nhìn quét qua, chỉ thấy cô ta cũng đứng lên, trong xe chỉ có hai chúng tôi đứng dậy. Lúc ô tô phóng đi để lại làn khói đen, chỉ còn tôi và cô gái kia đứng ở ven đường.

Ở đây không nhìn thấy nhà cửa gì, chỉ thấy một con đường nhỏ kéo dài lên núi. Bây giờ đã hơn sáu giờ tối, ánh chiều tà phủ một màu đỏ lên khắp sơn cốc này. Khuôn mặt cô gái kia hồng hồng, cô ta đang nhìn tôi chằm chằm. Khoảng cách giữa chúng tôi khoảng hơn mười mét, lúc tôi thử tới gần hỏi, cô ta liền lui về sau mấy bước, giữ nguyên khoảng cách này với tôi. Không còn cách nào khác, tôi bèn đứng lại nhìn cô ta. Một lúc sau, cô ta đột nhiên quay người bước nhanh, tôi vội vàng đi theo.

Cô ta đi một chút rồi ngừng lại, quay đầu nhìn. Cuồi cùng cô ta cũng không chịu nổi nữa mà ngồi xổm xuống òa khóc. "Anh đừng có quấn lấy tôi, đừng có đi sau tôi nữa." Tôi chỉ nói cho cô ta biết rằng mình không biết đường tới thôn X. Tôi muốn tới gần cô ta, cô ta ngồi xổm cúi gằm mặt, không để tôi nhìn thấy mặt cô ta. "Anh đi theo con đường này, đi qua hai ngọn núi là được." "À," Tôi đi theo hướng cô ta chỉ, quay đầu lại nhìn, quả nhiên cô ta cũng đi theo sau tôi. Tôi vừa đi vừa hỏi, "Bệnh của em có hay phát tác không?" Mãi không thấy ai đáp lại, tôi bèn quay đầu, chỉ thấy cô ta cắn môi đi theo tôi. Tôi lại hỏi, "Sao em phản ứng dữ dội thế, em quen anh à?" Cô ta bịt tai lại, hét một tiếng to. Giọng cô ta vang vọng trong sơn cốc, dọa tôi giật cả mình.