Chương 13
Chị, những chuyện này em đều dễ dàng làm được vì chị, hệt như một năm trước. Em sẽ không bao giờ để chị cô độc một mình ở thế giới bên kia, bây giờ em đã tìm được người tới với chị rồi.
Chị, chị sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết em làm sao hoàn thành hết những chuyện này. Còn nhớ lúc chúng ta ở trong phòng thí nghiệm đầy tiêu bản người kia không? Còn nhớ em đã từng nói với chị những thứ đó trông rất bẩn không? Lúc bóc hết lớp dối trá, con người ta chỉ còn lại lớp thể xác bẩn thỉu, khiến em buồn nôn! Hệt như một năm trước, lúc này đây, tôi đã lột da Triệu Dĩnh, gắng sức áp chế cơn buồn nôn. Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống từ khóe mắt, hòa với mồ hồi và máu dây lên người tôi, rơi lên khóe miệng tôi, hương vị vừa mặn vừa tanh. Lúc tôi lột da mặt Triệu Dĩnh, tay tôi bắt đầu run rẩy. Tôi luôn cảm thấy đôi mắt Triệu Dĩnh đang trợn to nhìn tôi. Tôi đứng dậy, lấy kim tiêm bên cạnh đâm xuống, nhưng lại chẳng có chút sức lực nào. Trời đã tối đen, tôi không dám bật đèn lên, cơ thể rất mệt mỏi. Bên cạnh tôi là lớp da người đã bị lột ra, cơ thể Triệu Dĩnh chỉ còn lại da tay và da chân là vẫn chưa lột, trông qua có vẻ hơi buồn cười. Tôi quyết định dừng một chút, nằm xuống đất nghỉ ngơi. Nếu ngày đó tới phòng thí nghiệm, bạn sẽ trông thấy ánh trăng hắt lên nền phòng thí nghiệm, có hai người đang trần như nhộng nằm đó, một người chỉ còn lại da ở tứ chi, một người khác đang ôm chặt lấy mình, cả người cuộn tròn như con tôm, hai tay khoanh trước ngực, tư thế giống như thai nhi trong bụng phụ nữ có thai, người đó chính là tôi.
Nửa đêm, lúc tôi bị gió thổi tỉnh lại, cả người tôi lạnh lẽo khiến tôi nổi cả da gà. Cảm giác này chẳng hề thoải mái chút nào, tôi vẫn còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, vì sợ quần áo dính máu. Trên người tôi hầu hết chỗ nào cũng có máu của Triệu Dĩnh, tôi bắt đầu bực bội, lại bắt đầu lột da Triệu Dĩnh tiếp. Cũng may Triệu Dĩnh khá gầy, người chẳng có bao nhiêu mỡ, ngâm trong Formalin cũng không có váng mỡ đáng ghét nổi lên, tôi tìm được được một vòi nước cao su trong phòng thí nghiệm, nước lạnh xối lên người khiến cả người tôi run lên, tôi giảm mức nước xuống, tưới nước lên mặt Triệu Dĩnh. Màu máu đỏ tươi, màu da trắng ngần, còn có màu vàng của mỡ chảy xoay dới dòng xoáy nước, xoay tròn một lát rồi biến mất.
Tôi nản lòng đứng trước gương nhìn bản thân mình. Trên tay và trước ngực tôi đều là máu tươi, không biết từ lúc nào, dưới bụng tôi cũng dính đầy máu. Lông bên dưới cũng dính máu, thứ giữa hai chân co rúm dính sát người, lạnh lẽo như băng tuyết. Vết máu trên đùi đã loang lổ. Tôi quẹt tay xuống đó, đặt lên môi mới thấy dinh dính, mùi tanh xộc thẳng vào mũi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương