Chương 12

"Thế nào, chưa thấy bao giờ à? Những thứ này đều trăm phần trăm là thật đấy nhé." Trên bàn đều là những thứ tiêu bản nhỏ, bên cạnh còn có một cái bồn, trong đó đều là những thi thể nguyên vẹn.

Tôi cười ôm lấy Triệu Dĩnh. Cô ta giãy ra khỏi ngực tôi, đi tới cửa phòng lấy áo khoác treo ở đó trải lên bàn thí nghiệm. Cô ta nằm trên áo khoác trắng, hai chân giơ cao lên, chiếc quần màu xanh lá bị lột ra như lớp vỏ hành tây, để lộ cặp đùi non mịn. Triệu Dĩnh cười khanh khách, duỗi chân đạp lên bụng tôi, ngón chân cô ta linh hoạt nhẹ nhàng kéo khóa quần jean của tôi xuống. Ánh mắt Triệu Dĩnh càn rỡ, tới bước tới luồn tay vào tóc cô ta, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn khóe mắt cô ta. Tôi cởϊ áσ sơ mi của Triệu Dĩnh ra, bầu ngực nảy lên như hai chú thỏ. Triệu Dĩnh như sợ chúng nhảy đi mất vậy, cô ta cầm tay tôi đặt lên ngực mình. Hai chân Triệu Dĩnh kẹp chặt lấy tôi, cô ta ngậm ngón tay tôi, thở dốc làm say lòng người...

Sau kí©ɧ ŧìиɧ, Triệu Dĩnh xụi lơ trên mặt bàn như người không xương, tôi cúi người xuống nhìn vào đôi mắt mê ly của Triệu Dĩnh.

"Triệu Dĩnh, em có biết em sai ở đâu không?"

Dường như cô ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngón tay vẫn vô thức sờ soạng trước ngực tôi. Tôi lặp lại lời vừa rồi, Triệu Dĩnh bắt đầu nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, tôi cảm thấy được cơ thể cô ta cứng lại. Tôi lấy một chiếc khăn tay tẩm isoflurane lên bịt mũi và miệng cô ta lại, ngón tay của Triệu Dĩnh nhanh chóng trượt xuống khỏi ngực tôi, để lại vết móng tay cào xước.

"Triệu Dĩnh, em sai ở chỗ không nên ở cùng với Trương Thiến."

Cả người Triệu Dĩnh mềm nhũn, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, tôi vẫn bóp cổ cô ta chết sau khi gây tê. Nếu không gây tê mà bóp cổ thì người bị bóp cổ sẽ vùng vẫy trước lúc chết, khiến cho cơ vòng (cơ co dãn ở hậu môn, bàng quang) không khống chế được, đại tiện tiểu tiện không tiết chế được, sẽ rất bẩn, bởi vậy tôi không làm chuyện ngu xuẩn như thế. Tôi không cần cởϊ qυầи áo cô ta ra nữa, vì cô ta vốn đang không mặc quần áo. Người sau khi trải qua kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙© rồi chết đi một cách yên tĩnh, chắc hẳn đây là chuyện rất vui vẻ, ít nhất tôi cũng không để Triệu Dĩnh phải chịu chút đau đớn nào, đây là chuyện cuối cùng mà tôi có thể làm cho cô ta.

Ánh nắng vàng nhạt chiếu xuyên qua tấm kính thủy tinh, hắt xuống nền đá, khiến nền đá trở nên bóng loáng như cơ thể Triệu Dĩnh. Ngón tay tôi khẽ lướt qua thi thể của cô ta, làn da rất trơn nuột, co dãn và sáng bóng, chỉ có điều bây giờ lại chẳng có chút màu máu nào. Cơ thể lạnh băng như một pho tượng, tay tôi dừnglại rất lâu trên ngực cô ta, tôi biết, mình vẫn không đành lòng phá hỏng một cơ thể tuyệt vời thế này. Con người không có quyền lựa chọn sống chết, đây là nỗi bi ai vĩnh hằng của chúng ta. Người chết không phần biệt còn là nỗi bi ai hơn cả, nhưng tại sao bản thân đã chọn cái chết lại khiến người khác đau lòng?