Chương 4

Cố Mạn ngồi tàu điện ngầm đến, chị gái đang cúi đầu kiểm tra đối chiếu cái gì, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Mạn, đôi mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, lập tức cười nói

"Chào cô, xin hỏi có hẹn trước không?"

"Tôi tìm bác sĩ Tần Trình. "Cố Mạn có chút thăm dò, cô tra trên mạng, muốn tới đây khám răng thì phải hẹn trước, không hẹn trước thì sẽ bị từ chối trị liệu.

Nhưng chị gái ở quầy lễ tân rất tốt, trực tiếp gật đầu: "Được, mời đi theo tôi."

Bệnh nhân chờ phía sau phát ra âm thanh bất mãn

"Ồ? Cô ấy có hẹn trước hay không? Hai tháng đầu tôi đã hẹn bác sĩ Tần Trình, vẫn không hẹn được, sao cô ấy đến là có thể vào khám chứ."

Đáng tiếc Cố Mạn đi quá nhanh, không nghe thấy.

Chị nhân viên lễ tân dẫn cô vào một phòng khám ở cuối hành lang, sau khi gõ cửa thì nghe thấy tiếng từ tính trầm thấp bên trong

"Vào đi."

Chị gái đẩy cửa vào, nhưng không đi vào, đứng ở cửa nói

"Bác sĩ Tần, bệnh nhân của anh đến rồi."

Tần Trình ngẩng đầu, một thân áo blouse màu trắng, phối hợp với kính gọng kim loại của anh, cấm dục lại nhã nhặn, khiến Cố Mạn thất thần.

"Cảm ơn. "

Tần Trình khép hồ sơ trên bàn lại, vẫy tay với cô, để cô đi vào.

Cố Mạn đi vào, chị gái lễ tân rất thân thiết giúp đỡ đóng cửa lại.

"Lại đây. "

Tần Trình kéo qua một cái ghế bên cạnh, đặt bên cạnh anh.

"Răng khôn của em... "

Cố Mạn lựa chọn đứng tại chỗ.

"Cái răng khôn kia của em hơi sưng, bây giờ vẫn chưa thể nhổ, anh giúp em viết chụp trước, em đi chụp đi, trước tiên xem những cái răng khôn khác. "

Tần Trình nhanh chóng mở danh sách, đưa cho cô.

Hết thảy bình thường giống như là quan hệ bác sĩ bệnh nhân không thể bình thường hơn.

Làm như cô suy nghĩ nhiều như vậy.

Cô cầm danh sách rất nhanh đã chụp phim, phim truyền trực tiếp vào máy tính của Tần Trình.

Tần Trình nhìn răng của cô, lộ ra nụ cười giống như trước kia cô đã nhìn thấy vô số nha sĩ

"Răng khôn của em..... rất khác biệt, mỗi một cái đều có ý nghĩ của riêng mình."

Cô biết rằng bốn chiếc răng khôn của mình không có chiếc nào mọc đúng cách, chúng đều khấp khểnh, trong số các phương án nha sĩ đưa ra ít nhất tốn mấy vạn nên cô đã cúi mình vì chiếc răng khôn.

"Mấy cái răng này của em hiện tại chỉ có thể nhổ một cái bị sưng, những cái khác đều cần một thời gian xem tình huống, chẳng qua sưng là không thể nhổ răng, cần tiêu viêm sau đó mới nhổ."

"À. "

Cố Mạn quay đầu định đi.

"Có thể làm sâu răng trước đã, anh thấy em có... mấy cái sâu răng mà vẫn thích ăn kẹo như vậy?"

Tần Trình xoay ghế, nhìn về phía cô.

"Sao anh biết em thích ăn kẹo?"

"Hôm qua gặp mặt, em gọi chủ yếu là đồ ngọt, anh đoán hồi nhỏ em rất thích ăn kẹo."

Thật sự bị anh nói đúng, từ nhỏ cô đã thích ăn đồ ngọt, cô cảm thấy đồ ngọt là mỹ vị thiên hạ, khi còn bé răng sữa đã không tốt, đã sớm nhổ răng cửa hư hỏng, còn bị người ta cười nhạo một thời gian dài.

Lớn lên tuy rằng cô rất khắc chế bảo vệ răng, nhưng răng vẫn bị hỏng.

Anh giúp em.

"Tần Trình cầm dụng cụ, ý bảo cô nằm trên ghế trị liệu."

Thái độ giải quyết công việc của anh khiến Cố Mạn bỏ đi nghi ngờ, ngoan ngoãn nằm trên ghế trị liệu.

Tần Trình mang theo bao tay bảo hộ, bắt đầu giúp cô sửa răng.

Hàm răng rất nhanh làm xong, may mắn diện tích răng bị hỏng không lớn, sau khi làm xong, Tần Trình giúp cô rót nước súc miệng.