Chương 3

Làm sao anh biết!

Đây là bí mật ít người biết được, hơn nữa sau khi lớn lên trải qua thay đổi đã khá hơn rất nhiều, chỉ có lúc hoảng loạn cực độ biết đồng tử mới run rẩy.

"Anh cho rằng em biết mời một nam nhân có hứng thú với em về nhà là như nào." Tần Trình tiến đến bên tai cô nói chuyện, hơi thở phả ra thẳng tắp chui vào trong lỗ tai của cô, đưa tới một trận run rẩy.

Cô bỗng nhiên hiểu được cái gì gọi là lỗ tai mang thai, thanh âm của anh có thể dễ nghe đến mức này.

Chờ đã, anh có ý gì với mình không?

"Em... "Không đợi cô nói xong, Tần Trình đã cắn vành tai cô, cuốn vào trong miệng.

Chỗ mẫn cảm bị chạm vào, anh thậm chí còn dùng đầu lưỡi cuốn vành tai cô khẽ cắn, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, Cố Mạn thấp giọng thở dốc.

Tần Trình áp cô trên sô pha, bàn tay lớn theo làn váy đưa vào, một đường sờ đến đùi, xoa bóp trên đùi mềm mại của cô.

"Đừng... "

Cố Mạn cố sức phun ra một chữ, nhưng tay anh đã chạm vào đùi cô.

Cô luôn luôn bảo thủ, cho dù là mặc váy quá đầu gối, bên trong vẫn là mặc quần bảo hộ.

Tần Trình đưa tay chui vào trong qυầи ɭóŧ, đùa giỡn bên ngoài qυầи ɭóŧ của cô.

Ngón tay anh thon dài, cách qυầи ɭóŧ mân mê huyệt của cô, chốc lát sau cô liền ướt......

"Tần Trình..." Cố Mạn sắp khóc, cô căn bản chưa từng trải qua chuyện như vậy, cô thừa nhận ở mọi phương diện Tần Trình rất ưu tú, nhưng cô còn chưa chuẩn bị tốt, huống chi cô còn mang theo mục đích tiếp cận anh, mục đích của cô còn chưa đạt được.

Có lẽ nghe được tiếng khóc của cô, Tần Trình dừng tay, vùi đầu vào cổ cô thở hổn hển

"Xin lỗi, anh thất thố."

Cố Mạn hít hít mũi, khó chịu trả lời

"Không sao."

Tần Trình từ trên người cô đứng lên, ngồi ở trên sô pha bình ổn thật lâu, cô thấy được, ở giữa hai chân, một khối cao cao phồng lên, anh động tình, cương...

Tần Trình theo ánh mắt của cô nhìn xuống, cũng thấy được một khối căng phồng của mình, anh cười cười, trong nụ cười trộn lẫn một tia khổ não

"Anh sẽ đợi đến khi em nguyện ý bị anh thao."

Lời nói ở trong miệng nho nhã của anh nói ra, thật sự có chút... Làm cho người khó kiềm chế.

Cố Mạn ngồi ở trên sô pha, cúi đầu, không biết làm sao bây giờ, nói thật, cô còn rất thích Tần Trình khí chất tao nhã.

Nhưng... cũng không đến mức phát triển nhanh như vậy.

Bình ổn một lúc lâu, Tần Trình đứng dậy, cầm lấy tây trang áo khoác, từ trong túi lấy ra một tấm danh thϊếp đưa cho cô

"Anh thấy răng khôn của em hơi sưng, lúc ăn chỉ dùng một bên, ngày mai đến chỗ anh xem một chút, anh giúp em nhổ."

Cố Mạn sửng sốt, không ngờ mục đích mình hao tổn tâm cơ muốn đạt được anh lại chủ động nói ra.

Cô nhận lấy danh thϊếp, trên đó viết "Nha khoa Hạo Xỉ", cô nhớ đó là một chuỗi nha khoa, rất nổi tiếng.

Nhưng cô có chút do dự, cô cùng Tần Trình là quan hệ gì? Đến cho người ta khám răng...

"Không được không đến, ngày mai anh chờ em. Nếu không đến, anh sẽ tới tìm em. "

Nói xong, Tần Trình khom lưng, hôn nhẹ lên trán cô, thật sự là một nụ hôn rất nhẹ, hoàn toàn khác với chuyện anh vừa đặt cô dưới thân.

Anh đứng dậy thật giống như lại biến thành người ôn văn nho nhã nha khoa y học tiến sĩ, như thể chuyện vừa xảy ra đều là ảo giác.

Tần Trình đi rồi, đi có chút đột ngột, làm cho cô rất nhất thời khó có thể tiếp nhận, anh cái gì cũng không làm, liền đi, thậm chí không uống xong chén trà kia...

Ngày hôm sau, cô rối rắm nửa ngày, nhưng không chịu nổi răng khôn càng sưng tấy, còn có câu nói uy hϊếp kia của anh, anh tới tìm cô... còn có thể làm chuyện như đêm qua sao?