Năm đó, lúc bên ngoài bầu trời Lạc Dương có một màu xanh thẳm, ánh nắng nhu hòa len lõi vào dưới tán cây xanh. Tiểu thiếu gia Vương Nhất Bác đang nghiêm túc đọc sách bên chiếc bàn đá. Nói cũng thật kỳ lạ, một đứa trẻ 10 tuổi nhà ai lại có thể mang vẻ mặt như tiểu tổ tông nhà này, có thể ngồi đọc sách vài giờ liền, không đòi kẹo, không muốn đi chơi, thỉnh thoảng có nghe tiếng cười nói của bọn trẻ con tới nhà chơi còn nhíu mài khó chịu.
Chiếc xe hơi đắt tiền đi vào cổng lớn, tiểu thiếu gia khép lại quyền sách đưa mắt nhìn. Từ trên xe, cậu thấy ba mình dắt tay một người nữa bước xuống. Thiếu niên phía sau Vương lão gia ngũ quan rất đẹp, ánh mắt trong sáng sạch sẽ như nước mùa thu, bước xuống thấy một sân toàn người, anh rụt chân lại một chút, nét mặt hiện lên một tia sợ hãi.
“ Nào, tiểu Tán,, không sao?” Vương Hiền trấn an nắm lấy tay anh, vỗ nhẹ, nụ cười hiền hòa.
Vương Nhất Bác một giây nhìn thấy ánh mắt người kia, liền thấy trái tim đập bụp một cái thật mạnh. Rõ ràng một thiếu niên lớn như thế kia, lại mang dáng vẻ thanh thuần như vậy.
Thấy con trai đang nhìn chăm chăm, Vương Hiền lại lo sợ cậu không chấp nhận việc tiểu Tán đến đây, liền lôi kéo anh lại giới thiệu:
“ Tiểu Bác, đây là con trai một người bạn cũ của ba, gia đình bác Tiêu không may gặp tai nạn, ba không yên tâm nên mới rước anh ấy về đây, con giúp ba chăm sóc cho anh ấy nhé”
Vương Nhất Bác lúc này liền lại dùng vẻ mặt như thường ngày không mặn không nhạt đứng dậy lướt qua chỗ hai người đang đứng.
“ Tiểu…Tiểu Bác…” Giọng nói lí nhí phát ra, Tiêu Chiến buông tay Vương Hiền, ôm chiếc ba lo rụt rè bước lên gọi Vương Nhất Bác.
Cậu nhìn lại người vừa phát ra giọng nói kia, vì trong nhà này, ngoài Vương lão gia cũng không ai dám gọi cậu như vậy. Tiêu Chiến đưa cánh tay níu lấy vạt áo Vương Nhất Bác, rụt rè: “ Chờ một chút,….”
Vương Nhất Bác trước giờ không thích ai đυ.ng chạm vào người mình, định là sẽ gạt bàn tay đó ra thật nhanh, nhưng nhìn đến vẻ mặt trông đợi kia liền nuốt những lời định nói ngược vào trong, miệng lạnh nhạt.
“ Đi theo tôi”
Hai bóng người, một lớn một nhỏ lôi lôi kéo kéo nhau vào nhà.
Lão quản gia cũng rất bất ngờ với thái độ của Vương Nhất Bác.
“ Lão gia, chuyện này..có phải là rất lạ không?”
Vẻ mặt Vương Hiền cũng ngạc nhiên không kém: “Đứa nhỏ này cuối cùng nó đang nghĩ cái gì, chính ba ruột như ta cũng nắm bắt được, mong nó sẽ thật lòng che chở cho tiểu Tán, đứa nhỏ kia đã rất đáng thương rồi”