Chương 6: Giống khi mẹ tớ hỏi bố tớ tại sao lại về muộn

Vẻ mặt Tɧẩʍ ɖυ quá mức nghiêm túc, Ôn Nghiêu ngược lại cười ra tiếng.

“Được.” Hắn cân nhắc một chút, “Vậy cậu cùng tớ đi uống trà sữa đi.”

Tɧẩʍ ɖυ có hơi do dự, Ôn Nghiêu lập tức lại nói, “Tốt xấu gì tớ cũng tặng bữa sáng cho cậu nhiều ngày như vậy nha, Tɧẩʍ ɖυ, cậu thực sự nhẫn tâm như vậy sao.”

Ngữ điệu đáng thương vô cùng, Tɧẩʍ ɖυ có chút không đành lòng, “Được rồi.”

Nhận được câu trả lời khẳng định của cô, Ôn Nghiêu hài lòng, hắn thật sự không tiếp tục động tay động chân, chỉ theo Tɧẩʍ ɖυ cùng nhau xuống lầu.

Tɧẩʍ ɖυ cố tình giữ khoảng cách, nhưng cảm giác tồn tại của Ôn Nghiêu quá mạnh, làm cô không thể không chú ý tới hắn.

Con phố đối diện với trường THPT số 1 cũng không có gì khác, thật sự rất nhiều tiệm trà sữa, đi vài bước là có một tiệm, một vị tiền bối đã từng tính toán qua, tổng cộng có mười ba tiệm lớn nhỏ.

Tɧẩʍ ɖυ không có tiền tiêu vặt, không có hiểu biết đối với loại “hàng xa xỉ” này, liền đi theo Ôn Nghiêu đi.

Ôn Nghiêu đi tới một quán gần nhất, Tɧẩʍ ɖυ mắt nhìn bảng giá, trong lòng chết một chút, thấp nhất là mười bốn tệ một ly, cao nhất là ba mươi mấy, vượt ngoài nhận thức của cô.

Ôn Nghiêu ngựa quen đường cũ gọi đồ uống, nhân viên cửa hàng bận rộn, bọn họ đứng ở cửa chờ.

Lúc này vẫn chưa muộn, nhưng học sinh trên đường đã không còn nhiều, bọn họ đều mặc đồng phục, rất dễ thấy.

Tɧẩʍ ɖυ buồn chán nhìn xe cộ qua lại trên đường lớn, trong lòng lại nghĩ đến đề bài chưa giải được kia.

Đến khi âm thanh Ôn Nghiêu nhận được trà sữa vang lên, Tɧẩʍ ɖυ mới giật mình.

“Này, đi thôi.”

Rất tự nhiên, giống như bọn họ vẫn luôn là như vậy.

Tɧẩʍ ɖυ không biết Ôn Nghiêu về nhà hướng nào, cô theo bản năng đi về con đường hướng nhà mình, đến lúc vào chỗ rẽ, cô mới ý thức được.

Ôn Nghiêu vẫn đi theo cô.

Tɧẩʍ ɖυ nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt lộ ra nghi hoặc.

Hắn cũng không uống trà sữa, chỉ xách ở trên tay, trước sau luôn chậm hơn Tɧẩʍ ɖυ nửa bước.

“Nhìn gì vậy?”

“Nhà cậu ở đâu?”

Bọn họ đồng thời lên tiếng, Tɧẩʍ ɖυ có chút ngượng ngùng.

“Thế nào, muốn cùng tớ về nhà?” Ôn Nghiêu cười nhìn Tɧẩʍ ɖυ, trong mắt đầy ý trêu đùa.

“Không phải!” Tɧẩʍ ɖυ cau mày phủ nhận, “Cậu không về nhà sao?”

“Đưa cậu về trước đã.” Ôn Nghiêu nói như chuyện đương nhiên, “Còn nếu cậu muốn cùng tớ về nhà cũng được, tớ rất hoan nghênh nha.”

Tɧẩʍ ɖυ dừng bước, “Tớ không cần cậu đưa về.”

Ôn Nghiêu cũng dừng lại, “Không cho tớ một cơ hội thể hiện sao?”

“Cậu cũng sẽ đưa những nữ sinh khác về nhà sao?” Tɧẩʍ ɖυ nhìn hắn, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Lá cây ven đường phát ra âm thanh xào xạc, vài chiếc lá vàng lặng lẽ rơi xuống.

Ôn Nghiêu sửng sốt một chút, sau đó cúi người, nhìn thẳng vào Tɧẩʍ ɖυ, ý cười vươn trên khóe miệng rất không đứng đắn, “Tɧẩʍ ɖυ, cậu có biết dáng vẻ cậu như này rất giống gì không?”

“Cái gì?” Tɧẩʍ ɖυ ngây ngốc.

“Rất giống khi mẹ tớ chất vấn bố tớ tại sao lại về muộn.”

Dáng vẻ như một người bạn gái thực sự.

Hiểu được hắn nói cái gì, lỗ tai Tɧẩʍ ɖυ có chút nóng lên, cô mất tự nhiên mà dời tầm mắt, “Ý tớ không phải như vậy.”

“Tɧẩʍ ɖυ, tớ sẽ không tiễn mấy nữ sinh khác về nhà.” Ôn Nghiêu mở to mắt nghiêm túc nói, “Ý cậu cũng có thể như này.”

Hắn đứng lên, tiếp tục đi về phía trước, chỉ để lại một câu.

“Tớ hy vọng là vậy.”

Cái gì! Lung tung rối loạn! Không trong không sáng! Không trong sáng!

Tɧẩʍ ɖυ cứng ngắc bước đi, gian nan tiêu hóa mấy lời mà Ôn Nghiêu nói.

Con đường quen thuộc bỗng nhiên trở nên có chút xa lạ, chỉ bởi vì bên cạnh có bạn học nam xa lạ nói những lời xa lạ.

Tɧẩʍ ɖυ cả đường về nhà đều cảm thấy không quen thuộc, về đến dưới lầu, Ôn Nghiêu cầm ly trà sữa chưa uống kia đưa cho cô.

“Tớ rất thích uống loại này, hy vọng cậu cũng thích.” Ôn Nghiêu duỗi tay quơ quơ trước cái đầu đang hóa đá của Tɧẩʍ ɖυ, “Mau vào nhà đi.”

Loa xe đạp điện vang lên bíp bíp bíp, thanh âm chói tai từ xa tới gần sau đó lại xa dần.

Bóng dáng thiếu niên biến mất ở chỗ ngoặt, Tɧẩʍ ɖυ rốt cuộc lê bước lên lầu về nhà.

Lũ trẻ nhỏ nhà hàng xóm còn đang chơi ở hành lang, thấy ly trà sữa của cô theo thói quen hỏi, “Chị Tɧẩʍ ɖυ, hôm nay chị cũng mang đồ ăn ngon cho em ạ?”

Ma xui quỷ khiến, Tɧẩʍ ɖυ không đưa trà sữa cho nó, “Hôm nay không phải.”

——

Kế tiếp Ôn đại thiếu gia muốn triển khai thế công! Gấp không chờ nổi muốn viết bọn họ thân thiết!