Chương 5: Cậu ấy đang theo đuổi bạn hả?

Bài kiểm tra chiều nay Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy khá ổn, nhưng khoa học tự nhiên vẫn luôn là điểm yếu của cô, tiết tự học buổi tối xếp thời gian tự do, Tɧẩʍ ɖυ chủ yếu giải lại các dạng đề và những phần kiến thức còn yếu.

Mãi cho đến tan học, Tɧẩʍ ɖυ cũng không nhớ tới bình sữa bò Ôn Nghiêu cho cô, tới khi thu dọn sách vở mới nhìn thấy.

Sữa bò đã nguội lạnh, mất đi độ ấm khiến Tɧẩʍ ɖυ không biết nên xử lý phiền toái này như thế nào.

Tɧẩʍ ɖυ đầu óc rối bời, đang nghĩ hay lúc về tặng lại đứa trẻ nhà hàng xóm cho xong.

Nhưng mà cô không ngờ tới chính là, buổi sáng ngày hôm sau, Ôn Nghiêu lại mang sữa bò và bánh mì tới, như cũ đặt ở trên bàn cô rồi rời đi.

Bạn cùng bàn lúc này không nhịn được nữa, “Tɧẩʍ ɖυ, bạn quen Ôn Nghiêu sao?”

Tɧẩʍ ɖυ nhìn chằm chằm cái thứ thừa ra trên bàn, hoàn toàn ngây người, “Không quen.”

“Vậy cậu ấy đang theo đuổi bạn hả?”

Tɧẩʍ ɖυ bị nghĩ này dọa sợ, cô trợn tròn mắt điên cuồng lắc đầu, “Không phải, mình cũng không biết cậu ấy muốn làm gì.”

Tɧẩʍ ɖυ có chút kinh hoảng, cô nhịn không được quay đầu nhìn về phía Ôn Nghiêu ở trong góc, thế mà trực tiếp đối diện với tầm mắt của hắn.

Ôn đại thiếu gia chống cằm nhìn Tɧẩʍ ɖυ, không mặn không nhạt mà nhướng mày, dường như có thâm ý khác.

“……”

Tɧẩʍ ɖυ yên lặng quay đầu lại, rũ bỏ ý nghĩ kia.

Không thể, tuyệt đối không thể, quá đáng sợ.

Vậy chính xác hắn đang nghĩ gì?

Cô muốn hỏi Ôn Nghiêu cho rõ ràng, nhưng cả ngày cũng chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Xung quanh người này có quá nhiều hồ bằng cẩu hữu, vĩnh viễn đều bị đám đông vây quanh, chỉ một mình Ôn Nghiêu cũng đủ để Tɧẩʍ ɖυ không dám đến gần rồi, huống chi một đám.

Thật vất vả đợi đến khi tan học, Tɧẩʍ ɖυ hy vọng Ôn Nghiêu sẽ ở một mình, nhưng ai ngờ là người này rời đi quá sớm, căn bản đến cả bóng không nhìn thấy.

Vì thế ngày hôm sau, Tɧẩʍ ɖυ thu hoạch được một ly sữa đậu nành và hai cục xíu mại.

Ngày thứ ba là một ly Coca và bánh sandwich.

Còn biết thay đổi rất đa dạng……

Suốt một tuần, Ôn Nghiêu mỗi ngày đều mang một bữa sáng khác nhau cho Tɧẩʍ ɖυ.

Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được, rốt cuộc lấy hết can đảm muốn đem bữa sáng trả lại cho Ôn Nghiêu, còn chưa có tới gần đã bị ánh mắt của hắn và đám anh em bên cạnh nhìn cho quay trở về.

Thôi, vẫn là nói chuyện một mình đi.

Tɧẩʍ ɖυ có một sự hèn nhát không thể diễn tả được đối với đám người này.

Lại đến giờ dọn dẹp vệ sinh vào tối thứ sáu, lần đầu tiên Tɧẩʍ ɖυ chờ mong như vậy.

Đợi mọi người đi hết, Tɧẩʍ ɖυ cầm chổi, liên tục cau mày nhìn về phía vị đại thiếu gia đang vụng về quét dọn đằng kia.

Bị nhìn quá nhiều lần, Ôn Nghiêu đi qua, ngữ khí lười biếng nhàn nhã, “Sao cứ nhìn tớ mãi thế?”

“Cậu không cần mang bữa sáng cho tớ đâu.” Tɧẩʍ ɖυ rối rắm tìm từ, cô thật sự không hiểu được, Ôn Nghiêu làm như vậy là có dụng ý gì.

“Tại sao lại không?”

“……”

Cậu nói vì cái gì?

Không thân chẳng quen mắc gì đưa bữa sáng hoài vậy?

“Cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Tɧẩʍ ɖυ cúi đầu, ảo não vô lực.

Ôn Nghiêu cúi người gần sát gương mặt Tɧẩʍ ɖυ, “Tɧẩʍ ɖυ, đừng nói với tớ cậu không nhìn ra tớ muốn làm gì.”

Vẻ mặt hắn khó có khi nghiêm túc, khiến Tɧẩʍ ɖυ chần chờ trong chốc lát, nhưng cô vẫn lắc đầu, “Tớ không biết.”

“Cũng không muốn biết.”

Cô chỉ muốn cách hắn xa một chút.

Người của hai thế giới, hà cớ gì phải liên quan.

Ôn Nghiêu không nói thêm gì nữa, lại khôi phục dáng vẻ nhàn nhã ăn không ngồi rồi, cùng Tɧẩʍ ɖυ quét dọn phòng học.

Lần này rác rưởi không nhiều lắm, cho nên rất nhanh đã xong việc.

Lúc về nhà, Tɧẩʍ ɖυ như cũ muốn vọt lẹ, lại bị người khác giật lấy cặp sách.

Cô lảo đảo dừng bước chân, nghi hoặc nhìn sang.

Là Ôn Nghiêu.

Nam sinh dáng người cao lớn, thoải mái xách theo cặp sách của Tɧẩʍ ɖυ, hắn rất tự nhiên kéo Tɧẩʍ ɖυ lại, để cô đứng bên cạnh mình.

“Chạy nhanh như vậy làm gì, đã không cho tớ mang bữa sáng, vậy cùng đi uống ly trà sữa nhé.”

“Không cần.” Tɧẩʍ ɖυ từ chối không chút nghĩ ngợi, cô lui sang bên kia, Ôn Nghiêu cũng đi qua, một tay choàng lấy cổ cô.

Khoảng cách hai người bị buộc thu hẹp lại.

“Tɧẩʍ ɖυ, cậu đúng là một chút mặt mũi cũng không cho tớ.”

“Đừng chạm vào tớ.” Tɧẩʍ ɖυ mất tự nhiên muốn tránh đi.

Ôn Nghiêu luôn dựa quá gần vào người cô, làm cô theo bản năng muốn phản kháng.

Trong cảm nhận của Tɧẩʍ ɖυ, giữa nam nữ tiếp xúc như vậy là quá mức thân mật.

Không biết hắn cùng nữ sinh khác ở chung có phải cũng là như thế này hay không.

Nghĩ vậy, Tɧẩʍ ɖυ càng chống cự, cô kéo cánh tay của Ôn Nghiêu ở trên cổ mình ra, nhìn hắn lời lẽ chính trực, “Cậu dựa tớ quá gần.”

“Tớ không thích như vậy.”

——

Ôn Nghiêu (khóc chít chít): Phải không? Nhưng mà tớ rất thích!