Chương 2: Cậu ấy rất giỏi khen người

Nhìn vị đại thiếu gia này quét rác vào cái ky một cách tùy ý, nhưng hướng quét lại là về phía bản thân, vì thế đám rác rưởi đầy bụi kia liền rơi hết xuống chân hắn.

Giày thể thao màu trắng bị dính đầy tro bụi, sắc mặt Ôn Nghiêu hơi trầm xuống.

Tɧẩʍ ɖυ thấy có chút muốn cười, nhưng vẫn cố nhịn xuống.

Loại chuyện cười nhạo đại thiếu gia ăn chơi trác táng này, cô không dám làm.

Tɧẩʍ ɖυ đã quen làm việc nhà, động tác nhanh nhẹn thu dọn rác rưởi gọn gàng đổ vào thùng rác lớn ở cuối hành lang, lúc về phòng học Ôn Nghiêu cũng mang theo một đống rác ra, chỉ tiếc đi một bước là bay vài miếng giấy, cứ vậy mà bay một đường.

Dưới tình huống vừa đi vừa rơi rớt như vậy, Tɧẩʍ ɖυ bất đắc dĩ mà đi theo thu dọn một đường, so với một mình cô tự quét còn phiền toái hơn, mấu chốt là cô ngượng ngùng không dám nói.

Đi đi lại lại mấy vòng, trong phòng học đã khá sạch sẽ rồi, chỉ còn một chút cuối cùng ở cửa, cô tinh mắt, nhìn thấy dưới bục giảng có cái gì đó không rõ bị chặn lại, đành phải ngồi xổm xuống mò mẫm.

Ôn Nghiêu không biết cô loay hoay cái gì, tò mò đi qua.

“Chuyện gì vậy?”

Nghe được thanh âm của hắn, Tɧẩʍ ɖυ cứng đờ, muốn lùi lại một bước, lại đυ.ng phải chân Ôn Nghiêu, nhất thời đứng không vững, va phải tấm bảng đen phía sau, mà cái lau bảng đặt sát bên cạnh bảng đen cũng bị hất văng ra ngoài.

Vừa vừa vặn vặn, ổn định mà nện xuống đầu Tɧẩʍ ɖυ một cách chắc nịch.

Cuối cùng cái lau bảng kêu lạch cạch một tiếng rơi trên đất, bốn phía rơi xuống một vòng bụi phấn.

Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy rất không khỏe, trên đỉnh đầu có chút bụi phấn rơi xuống, cô theo bản năng muốn vươn tay sờ, lại bị Ôn Nghiêu ngăn lại.

Bàn tay nam sinh rất có lực, kéo cô đứng lên, Tɧẩʍ ɖυ ngẩng đầu, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, mở miệng áy náy nói, “Xin lỗi.”

Sau đó nhanh chóng cúi đầu.

Ôn Nghiêu nhìn mái đầu một màu xám trắng kia, khóe miệng giật giật, có chút bất đắc dĩ, “Xin lỗi cái gì, vừa rồi tớ dọa đến cậu?”

Hắn buông ra tay, tiếp tục nói, “Cậu đi rửa một chút đi, tay bị bẩn không, cái tay sờ đầu ấy.”

Tɧẩʍ ɖυ không nói gì, gật gật đầu đi ra ngoài, cô cảm thấy trên đầu rất ngứa ngáy, tùy tiện đi lại một chút đã rơi xuống rất nhiều bụi, tối nay trở về nhất định phải gội đầu.

Bên cạnh bồn nước, Tɧẩʍ ɖυ ra sức vuốt vuốt tóc, cô tháo kính ra, cũng không rõ đầu tóc mình biến thành cái dạng gì, đành phải nhắm mắt làm loạn.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, kế tiếp là âm thanh của Ôn Nghiêu, “Đỡ hơn chưa, có cần hỗ trợ không?”

“Không cần.” Tɧẩʍ ɖυ vừa định cự tuyệt, hắn đã đi tới.

Mắt kính còn chưa kịp đeo lên, Tɧẩʍ ɖυ nghiêng đầu nhìn hắn, mơ mơ hồ hồ không rõ lắm.

Nhưng giây tiếp theo, mặt hắn áp sát lại trong gang tấc.

Mặt mày sắc sảo, ánh mắt mang theo loại sắc thái mà Tɧẩʍ ɖυ không phân rõ, nhưng cô theo bản năng linh cảm được nguy hiểm.

Tɧẩʍ ɖυ lui về phía sau nửa bước, kéo giãn khoảng cách với Ôn Nghiêu.

“……”

Nghiêm túc đấy hả?

Ôn Nghiêu cười cười, không tới gần nữa, hắn lười biếng đứng dậy, mở vòi nước ra rửa tay.

Trong tiếng ào ào của dòng nước, âm thanh Ôn Nghiêu có chút không chân thật, Tɧẩʍ ɖυ cho rằng mình xuất hiện ảo giác rồi.

“Cậu có đôi mắt rất đẹp.”

“?”

Tɧẩʍ ɖυ hơi trợn mắt, không thể tin tưởng mà nhìn Ôn Nghiêu.

Hắn, đang nói cái gì vậy?

Ôn Nghiêu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tɧẩʍ ɖυ, cảm thấy cô có chút đáng yêu, lặp lại, “Tớ nói thật.”

“Rất xinh đẹp.”

Chỉ tiếc tóc mái quá dày, lại thêm kính gọng đen che khuất quá nhiều.

Tɧẩʍ ɖυ chưa bao giờ được khen như vậy, trong đầu bối rối tìm từ, “Cảm…… cảm ơn?”

“Không có gì.”

Ôn Nghiêu lại lần nữa đi tới gần Tɧẩʍ ɖυ, một tay chống ở thành bồn rửa tay bên cạnh cô, hết thảy động tác thanh âm đều bị khuếch đại, tất cả lọt vào lỗ tai Tɧẩʍ ɖυ không sót gì.

Hắn đến gần cô như vậy làm gì, hắn cùng cô đâu có thân.

Tɧẩʍ ɖυ muốn chạy, nhưng tay kia của người này lại đặt xuống thành bồn rửa tay bên còn lại cạnh Tɧẩʍ ɖυ.

Cứ như vậy, cô bị Ôn Nghiêu vây trong vòng tay.

Đầu óc đông cứng lại, Tɧẩʍ ɖυ mê mang giương mắt, nhìn thẳng hắn.

Ánh mắt Ôn Nghiêu tĩnh lặng, khóe miệng cong lên một nụ cười, “Cậu không còn gì muốn nói nữa sao?”

“Nói cái gì?” Tɧẩʍ ɖυ chớp mắt, cảm thấy tư thế này của hai người bọn họ rất kỳ quái.

“Ví dụ như,” Ôn Nghiêu nhìn chằm chằm vào mắt Tɧẩʍ ɖυ, ánh mắt như đốt lửa, “Cũng khen khen tớ linh tinh.”

Khen hắn?

Có qua có lại?

Tɧẩʍ ɖυ nghiêm túc lên, trong đầu tìm kiếm từ ngữ thích hợp.

Đề bài này có thể là đề khó nhất mà cô từng trả lời trong đời.

Cuối cùng, Tɧẩʍ ɖυ nghiêng đầu, “Cậu…… giỏi khen người ghê……”