Chương 1: Hai kẻ dọn dẹp xui xẻo

Trời tối sớm, mới 5 giờ màu đen đã nhuộm gần hết bầu trời.

Tòa nhà dạy học cao tam vô cùng náo nhiệt, buổi học vừa kết thúc, ngày mai là thứ bảy, những ngày không phải đi học là khoảng thời gian sung sướиɠ hiếm có đối với đám học sinh khốn khổ chịu tra tấn của đống bài kiểm tra.

Lớp ba ở tầng cao nhất, đám học sinh thu dọn đồ dạc lần lượt rời đi, để lại một mớ hỗn độn đầy đất.

Trường trung học phổ thông số 1 rất nghiêm khắc trong việc giữ gìn vệ sinh lớp học, chủ nhiệm lớp đã bố trí mỗi ngày đều phải có một nam một nữ trực nhật cùng nhau, mỗi hôm tan học ở lại quét dọn lớp.

Thứ hai đến thứ năm có tiết tự học buổi tối, ngày hôm sau còn có tiết học, mọi người đều biết mà kiềm chế, sẽ không tạo ra quá nhiều rác gây khó khăn cho người vệ sinh, nhưng thứ sáu thì khác.

Ban đêm không có tiết tự học buổi tối, sáng ngày hôm sau cũng không phải lên lớp, tự nhiên liền buông thả bản thân :))))).

Rác rưởi tích tụ cả tuần chất đống trên mặt đất, Tɧẩʍ ɖυ lẳng lặng đứng dậy đi lấy cây chổi chuẩn bị quét rác.

Không sai, cô chính là một những kẻ xui xẻo phải dọn dẹp vào thứ sáu mỗi tuần.

Cô quét từ cuối lớp đến trước lớp, dọn sạch đống rác trên lối đi nhỏ và giữa các ghế, nhìn số lượng rác cô cũng chẳng thấy ngạc nhiên.

Sau khi cô quét xong, những người trong lớp đã rời đi gần hết, chỉ còn lại một vài nam sinh vây quanh ở cuối tổ bên kia.

Âm thanh bọn họ nói chuyện cũng rõ ràng hơn.

“Anh Nghiêu, còn không đi?”

“Đúng vậy, Tịnh Nghi muội muội của chúng ta còn đang chờ anh kìa!”

Người nọ bị vây quanh khẽ cười một tiếng, lôi chiếc ba lô màu đen từ dưới hộc ra ném lên mặt bàn, nhìn ra được chỉ đem cặp để trưng.

“Đi cái gì mà đi, hôm anh mày phải trực.” Giọng hắn lười biếng thản nhiên, khác hẳn với kiểu vui đùa tùy tiện của người khác, có chút nghe không ra là đang nghiêm túc hay đang đùa.

Lý Minh Lỗi cười một tiếng: “Anh Nghiêu, trong phòng quét gần xong rồi, anh còn muốn quét gì nữa?”

“Không phải vẫn còn rác sao?”

Nghe đến câu này, Tɧẩʍ ɖυ dừng lại một chút, thu dọn chút rác cuối cùng ở cửa dồn lại với nhau, cô tính tính chắc phải hốt 4 lần, nhiều hơn ngày thường 1 lần.

Ghế dựa trượt trên mặt đất phát ra một chuỗi âm thanh đinh tai nhức óc, người nọ cuối cùng cũng đứng dậy, hắn đẩy người khác qua một bên chủ động khom lưng cầm lấy cái ky.

Thế là, một đại thiếu gia kiêu ngạo ương ngạnh, tự phụ đến không thể coi thường mang theo một cái ky rách nát bẩn thỉu đến bên cạnh đống rác mà Tɧẩʍ ɖυ vừa mới quét.

Lý Minh Lỗi nhìn đến ngây người, “Anh Nghiêu, anh không thấy bẩn sao?”

Tɧẩʍ ɖυ cũng nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, cô theo bản năng nâng nâng mắt kính, nhìn rõ kẻ xui xẻo khác là Ôn Nghiêu.

Áo khoác đồng phục đã sớm cởi, bên trong là một chiếc áo hoodie màu đen, trông khá rộng và tao nhã, quần dài và giày thể thao sạch sẽ, thật không hợp với chỗ này.

Mặt mày thanh tân sáng sủa, nhưng trên nét mặt lại ẩn chứa một chút tức giận.

Ôn Nghiêu vừa mới đối diện với tầm mắt của Tɧẩʍ ɖυ, cô liền vội vã dời mắt.

Thanh âm của hắn gần trong gang tấc, “Đến một cô gái nhỏ còn không chê dơ, sao tao phải ngại?”

“Hơn nữa, bọn mày xả rác ít hơn không phải tốt hơn sao, nhìn cả đống này, còn không bọn mày làm?”

Đám người phía sau cầm đầu là Lý Minh Lỗi im bặt không dám hé răng.

Ôn Nghiêu chỉ cách cô một bãi rác, không khí xung quanh bị hắn ảnh hưởng khiến cô có chút không thích ứng nổi, Tɧẩʍ ɖυ nắm lấy cái chổi trong tay mím môi, “Không có việc gì, cậu đi trước đi, tớ tự mình làm được.”

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ chui vào lỗ tai cô, “Đều là việc dọn dẹp được phân công cả mà.”

Hắn vươn tay, lấy cây chổi trong tay Tɧẩʍ ɖυ, dưới chân thoáng qua một cơn gió nhẹ.

Bọn người Lý Minh Lỗi đi tới, “Anh Nghiêu, để các anh em giúp anh.”

“Khỏi, đi đi, đi tìm Tịnh Nghi muội muội của bọn mày đi, đừng để người ta chờ sốt ruột.”

“……”

Tɧẩʍ ɖυ đứng một bên không biết phải làm gì, cây chổi của cô bị cướp, mà cô nào có gan để vị Ôn đại thiếu gia này làm việc, đành đi kiếm một cái chổi khác về.

Chờ cô quay lại phòng học, trong lớp chỉ còn lại Ôn Nghiêu đang vật lộn với đống rác.

Tɧẩʍ ɖυ do dự bước chân.

Kỳ thật cô không muốn ở một mình với Ôn Nghiêu, cho dù hai người chỉ cùng nhau dọn vệ sinh không nói chuyện.

Tɧẩʍ ɖυ không thể tả rõ cái loại cảm giác này, cô nhìn thấy Ôn Nghiêu, sẽ cảm thấy rất không tự nhiên.