Chương 9: Lời cô nói có câu nào là thật không?

Lời nói của Thu Diệp Đình như một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu cô.

"Anh Thu, không... đừng... tôi xin lỗi anh, đừng đυ.ng vào tôi, được không? Tôi... Tôi rất bẩn, đã qua tay rất nhiều đàn ông... vả lại, lại còn có bệnh... anh sẽ không thích đâu..."

Dưới cơn hoảng loạn để cứu sự trong sạch của mình, Kinh Hà đã thốt ra những lời bừa bãi.

Ngài Thu này có tiền có quyền, dù có bụng đói vơ quàng thì khi nghe những lời như vậy cũng sẽ có chút chần chừ mà đúng không!

Tuy nhiên bàn tay của người đàn ông vẫn không hề dừng lại, anh ta vuốt từ cổ cô xuống, vuốt qua điểm mềm mại trước ngực cô, rơi vào trên nơi riêng tư mềm mại của cô.

"Hừ, có chạm vào cô hay không là do tôi quyết định."

Thu Diệp Đình hừ lạnh một tiếng, không tin lời nói của cô.

Anh ta không ngửi thấy mùi khó ngửi nào khác trên cơ thể cô, ít nhất cũng có thể kết luận rằng trong khoảng thời gian gần đây, cô không bị chiếm đoạt bởi một gã nào khác.

Dù anh ta không có hứng tranh đồ với những kẻ khác, nhưng thân dưới của người phụ nữ này là thứ duy nhất khiến anh ta có dấu hiệu khát tình trong ngần ấy năm, anh ta không muốn thả cô dễ dàng như vậy.

Những ngón tay thô ráp mơn trớn nơi hoa huyệt mềm mại của người phụ nữ, tách hai cánh hoa mỏng manh để lộ ra lối vào vườn đào hấp dẫn.

Hơi thở nặng nề của người đàn ông vang lên bên tai, Kinh Hà thốt ra những câu phản kháng cuối cùng, "Anh Thu, cầu xin anh... Đừng như thế..."

"Im miệng, còn không ngoan ngoãn thì tôi sẽ bịt miệng cô đấy."

Người đàn ông mất kiên nhẫn quát mắng, sau đó đưa một ngón tay vào khe hở.

Kinh Hà nhăn mày rên lên một tiếng, vô cùng khó chịu trước sự xâm nhập đột ngột này.

Trong cái huyệt nhỏ xíu khô khan, những nếp thịt mềm mại chen chúc vào nhau để chống lại sự xâm lược của kẻ ngoại nhập.

Cảm nhận được sự siết chặt của những nếp thịt mềm mại, ánh mắt Thu Diệp Đình tối đi, chỉ thấy cái huyệt nhỏ đó giống như một cái miệng tham lam, không biết mệt mỏi mà ngậm chặt ngón tay anh ta.

Anh ta đưa thêm vào bên trong, cái huyệt nhỏ này quá chật hẹp, rất khó khăn để tiến vào, không hề giống như những lời cô nói, đã bị nhiều người đàn ông chơi đùa.

Quá đáng.

Thu Diệp Đình rút ngón tay ra, tìm âm vật ở chóp cánh hoa rồi đùa giỡn nó, vốn là muốn khơi gợi du͙© vọиɠ của cô, nhưng lại phát hiện ra cô chẳng có phản ứng gì.

Hơ, là muốn dùng cách này để kháng cự lại anh ta sao?

Cảm nhận được sự khıêυ khí©h của cô, Thu Diệp Đình trừng phạt véo vào âm vật đang khe khẽ nhô ra của cô.

Kinh Hà "rít" lên một tiếng vì đâu, chưa kịp kháng nghị thì huyệt nhỏ lại bị ngón tay thô lỗ đưa vào trong.

Không chút thương tiếc, cũng chẳng đau lòng, lần này còn tệ hại hơn cả đêm làm tình vào mấy năm trước của cô với Cao Minh Ngạn.

Ngón tay của người đàn ông đâm rút thô bạo và trong huyệt nhỏ của cô, cho đến khi cánh hoa mềm mại đã sưng đỏ lên thì vẫn không hề có chút nước nào.

Khi nghe người đàn ông thở ra một hơi một cách bực dọc, Kinh Hà cố nhịn đau, giọng nói run rẩy giải thích với anh ta: "Không ích gì đâu, tôi bị lãnh cảm, không tiết ra được."

Kinh Hà nhận ra mình bị lãnh cảm là khi cô đang học đại học.

Một đêm nọ, các bạn cùng phòng ký túc xá đang nhỏ giọng tán gẫu về chủ đề nhạy cảm, cũng không biết ai đã nhắc ra, thế là cả bốn cô gái bất ngờ xuống giường chen chúc vào một bàn để xem phim người lớn.

Trong lúc ba người bạn cùng phòng đỏ mặt tía tai, hổn hển khi nhìn vào những hình ảnh làm tình kia, thì Kinh Hà lại chẳng thể nào hiểu được cảnh mấy khúc thịt dính vào nhau trong màn hình thì có chỗ nào mà hưng phấn chứ.

Chưa bao giờ Kinh Hà có cảm giác thân dưới mình ướt đẫm khát vọng được lấp đầy giống như trong lời nói của bạn cùng phòng, kể cả sau khi tốt nghiệp đại học rồi qua lại với Cao Minh Ngạn cũng vẫn vậy.

Việc đồng ý yêu đương với Cao Minh Ngạn cũng không phải là vì cô có mơ tưởng gì về chuyện tình dục với anh ta, mà chỉ đơn giản là cảm thấy anh ta là người tốt, đáng để giao phó.

Khi Cao Minh Thư yêu cầu phát sinh quan hệ với cô, cô cũng từng nói rõ mình bị lãnh cảm, muốn từ chối, nhưng không chống lại được những công kích từ lời đường mật của anh ta.

Cô đồng ý, khi anh ta tiến vào bên trong cô thì vẫn không quên những hành động nhẹ nhàng an ủi để khiến cô cảm động, dù đau đến cùng cực, cô cũng cảm thấy "chọn anh là may mắn".

Ai nào biết được cái tốt của anh ta chỉ là cố tình trưng ra để lừa gạt lòng tin của cô mà thôi.

Sau đó, khi lớp ngụy trang bị xé ra, bộ mặt thật dưới lớp da đó chỉ khiến con người cảm thấy ghê tởm.

Từ đó về sau Kinh Hà đã hoàn toàn tuyệt vọng với đàn ông.

Dành tình cảm cho một người đàn ông, chi bằng đến với một con mèo.

Những chú mèo nhỏ biết làm nũng, biết tỏ vẻ đáng yêu, có thể đem lại cho cô niềm vui và sự mãn nguyện.

Còn đàn ông chỉ gây đau đớn cho cô mà thôi.

"Hừ, không phải cô nói là cô đã qua tay rất nhiều đàn ông rồi sao?" Tiếng nói vang bên tai làm gián đoạn những hồi ức của Kinh Hà, "Bây giờ lại nói bản thân mình lãnh cảm? Cô gái, lời cô nói có câu nào là thật không vậy?"