Nhờ lời nhắc nhở của người đàn ông, Kinh Hà mới nhận ra huyệt nhỏ vốn khô ráo kia đã ướt đẫm từ lúc nào.
"Không phải của tôi… là, là của anh…!" Kinh Hà lắp bắp phủ nhận ngay.
Cô tin chắc rằng mình bị rối loạn chức năng tìиɧ ɖu͙©, không thể có cảm giác chỉ vì mấy lời dụ dỗ của anh ta được.
Thu Diệp Đình bị khuôn mặt đỏ hồng của cô chọc cười, anh ta ghé sát vào người cô, biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi lại, "Của tôi? Cái gì của tôi cơ?"
Kinh Hà không muốn nói ra hai chữ đó, xoay gương mặt ửng hồng qua phía khác.
Tính tình người đàn ông này thật xấu xa, đã cưỡng hiếp cô còn muốn cô tự thừa nhận.
Cô không nói.
Nhưng người đàn ông với tính cách xấu xa này sao có thể dừng lại như thế được?
Cô không chịu nói, anh ta nói thay cô, cô không muốn nghe, anh ta cứ ghé sát tai nói cho cô nghe.
"Là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi, bé ngoan… tôi đã bắn vào rồi, đầy ở trong đây." Bàn tay to lớn của người đàn ông vuốt ve bụng cô rồi nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn, "Tôi sẽ còn bắn vào bên trong nhiều hơn nữa, cho đến khi nó hết chứa nổi mà phải trào ra từ cái miệng nhỏ bé kia…"
"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Kinh Hà nghiến răng giận dữ, nếu không phải vì đang ở trong thế yếu, cô thật sự sẽ không nề hà gì mà sống chết với anh ta.
Những chất nhầy kia trong mắt cô là chứng cứ cô đã bị xâm phạm, đúng, là chứng cứ! Cô phải giữ lại những chứng cứ này để tiễn anh ta vào tù!
Kinh Hà tự khích lệ mình, nghĩ đến chuyện đó, huyệt nhỏ lại không kìm được mà siết chặt lại, khiến anh ta khẽ gầm một tiếng.
"Ừm…", giọng Thu Diệp Đình khàn đặc, dúi đầu vào má Kinh Hà, "Bé ngoan kẹp chặt thế này… nhiệt tình thật đấy."
Sự vui sướng của người đàn ông thể hiện rõ trong hơi thở, tông giọng trầm thấp nhưng lại có vài phần ướt át.
Anh ta hôn lấy cổ và vành tai cô, bàn tay nóng bỏng khẽ lướt trên vùng da mềm mại của cô.
Nếu cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết có hành động thân mật như này, thì đây nhất định là một khung cảnh kết hợp hoàn hảo giữa linh hồn và thể xác, nhưng thật đáng tiếc, Kinh Hà không hề muốn rơi vào trong cái bẫy này.
Cô hoàn toàn lạnh nhạt với những sự đυ.ng chạm trên cơ thể mình. Cảm nhận được sự từ chối của cô, Thu Diệp Đình khẽ hừ cười một tiếng, nụ cười tràn ngập sự kiêu ngạo và tự tin.
"Bé ngoan, cô nghe thấy chưa? Âm thanh phía dưới ngày càng lớn, chép chép nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ của tôi này, đúng là bé mèo tham ăn."
Kinh Hà nhắm mắt giả vờ như không nghe thấy, nhưng người đàn ông lại càng được nước tiến tới.
"Thịt mềm trong lỗ nhỏ đang bám chặt lấy tôi… ư ừm, nước cũng ngày càng nhiều rồi, nghe đi." Anh ta nín thở, cố tình để Kinh Hà nghe thấy âm thanh giao hợp của bọn họ.
Kinh Hà cắn môi dưới, khẽ chau mày lại.
Mỗi lần đâm vào rút ra tiếp theo của người đàn ông đều thông thuận hơn lần trước, thịt với thịt kề sát vào nhau, cảm giác trơn tru đó dường như không cần nhắc ra cũng có thể hiểu được ngay.
Nhưng Kinh Hà không muốn thừa nhận mình đã cảm nhận được, hơn nữa còn vào lúc bị người lạ cưỡиɠ ɧϊếp.
Hai sáu năm nay cô không biết tìиɧ ɖu͙© là gì, cảm giác này đối với cô đầy lạ lẫm, đáng sợ, và cũng là thứ cô muốn trốn tránh.
Nhưng người đàn ông ở đằng sau không cho cô trốn.
Anh ta cố ý lật tẩy lớp ngụy trang của cô, để cơ thể cô trần trụi, để mọi du͙© vọиɠ của cô được thể hiện ra.
"Không… tôi không có…" Kinh Hà lại vùi mặt vào chăn, bờ vai run rẩy không biết vì đang khóc hay do vui sướиɠ.
Thu Diệp Đình biết mình đã thắng, anh ta đẩy nhanh tốc độ ở thân dưới, một tay đùa nghịch hột le đã cứng lên, một tay xoa nắn đầṳ ѵú căng cứng của cô.
"Bé ngoan, không phải là cô bị rối loạn chức năng tìиɧ ɖu͙©, cô chỉ là chưa gặp được người đàn ông có thể khiến cô hưng phấn thôi."
Lời nói của anh ta như bùa chú, từng chút một khắc vào tim Kinh Hà.
Cô kiên quyết lắc đầu không chịu thừa nhận, để không phát ra tiếng động, cô cắn chặt vào chiếc chăn tơ tằm.
Thu Diệp Đình biết rõ ý đồ của cô, anh ta dùng sức mạnh hơn nữa, nâng eo cô lên cao, để cho cô cảm nhận sự tấn công của anh ta một cách rõ rệt hơn.
Khi vật nam tính chạm đến cổ tử cung nơi sâu nhất, Kinh Hà không nhịn được mà bật tiếng rên lên.
Âm thanh đó nhẹ nhàng mà quyến rũ, non nớt mà yêu kiều, kí©h thí©ɧ ham muốn của người đàn ông ở phía sau, anh ta thở dốc bắt đầu ra vào dữ dội.
"Cô nhóc lẳиɠ ɭơ! Cuối cùng cũng hết vờ vịt rồi nhỉ? Thừa nhận đi, thừa nhận tôi đã làm cô rất sướиɠ đi!"
"Không… không…" Kinh Hà cật lực lắc đầu phủ nhận, nhưng cơ thể run rẩy đã hoàn toàn bán đứng cô.
"Không ư? Vậy cái thứ cứ kẹp chặt lấy tôi và không ngừng tiết dịch này là của ai?" Anh ta vỗ một phát lên bờ mông cong tròn, cảm nhận sự hút chặt của lỗ nhỏ, thế là không kìm được mà chửi thề một tiếng.
"Đ… chết tiệt, đúng là con mèo cái ham ăn, cho cô hết, bắn hết cho cô!"
Trong tiếng gầm trầm thấp của anh ta, Kinh Hà cũng run rẩy đạt tới cao trào.
Lỗ nhỏ tham lam co giật hút lấy vật nam tính to lớn, hút sạch toàn bộ chất dịch bùng nổ đó.