Chương 2: Lầm

- Tiêu Chiến từ bệnh viện trở về nhà, sức khỏe của mẹ anh ngày càng yếu, bác sĩ khuyên gia đình nên ký giấy phẫu thuật càng sớm càng tốt nên anh muốn về nhà bàn với ba mình.

Cửa phòng làm việc của ông Tiêu không khóa, Tiêu Chiến định giơ tay gõ cửa thì giọng nói bên trong truyền ra làm anh bất động.

"Làm ơn đi anh Lâm, tôi đang thiếu vốn, có thể giúp tôi một chút không?"

"..."

Anh không nghe được bên kia nói gì, chỉ biết sau đó Tiêu lão gia tức giận dập máy, trong phòng phát ra vô số âm thanh đổ vỡ. Tiêu Chiến thất kinh, lập tức mở cửa đi vào phòng.

Ông Tiêu đang ngồi thụp xuống sopha, hai tay ôm lấy mái đầu đã bạc gần một nửa, xung quanh ngổn ngang mảnh vỡ của bình hoa cùng tài liệu bị vò nát. Anh vội tiến đến.

"Ba! Có chuyện gì vậy?"

Ông Tiêu ngước mắt lên nhìn đứa con trai lớn, gương mặt nhăn nheo đã nhuốm màu phong trần qua bao năm tháng. Mắt ông hằn lên những tia máu, bàn tay nắm chặt khiến các khớp xương trắng bệch, giọng run run.

"Con.. Sao lại về đây?"

"Mẹ đã đến lúc cần làm phẫu thuật rồi ba à, con muốn về bàn với ba một chút."

Khóe mắt nhăn nheo ép lại cho dòng nước mặn chát chảy ra, ông lắc đầu.

"Chiến Chiến.. Hết rồi, mất hết rồi. Dự án lần này bị hủy, công ty của ba phá sản rồi."

Tiêu Chiến cứng đờ, thông tin này quá đột ngột khiến anh không thể tiếp thu. Vì sao lại sụp đổ vào lúc này? Mẹ anh đang cần tiền phẫu thuật, em gái anh đang du học ở Phần Lan, nếu không có tiền thì phải làm sao? Tiền lương ít ỏi từ việc vẽ tranh thiết kế của anh không thể đủ lo cho những việc lớn như vậy, phải làm sao?

"Ba.. Không còn cách nào cứu vãn sao? Chúng ta có thể vay ngân hàng không?"

Tiêu lão gia lắc đầu đầy bất lực, ánh mắt ông tuyệt vọng đến tột cùng.

"Không thể, ai có thể cho một người không có khả năng chi trả vay tiền? Chỉ còn.."

Tiêu Chiến gấp gáp "Chỉ còn thế nào?"

Tiêu lão gia nắm chặt lấy tay anh.

"Chỉ còn cách kết hôn với Vương thiếu của Vương thị. Bây giờ chỉ còn họ mới có thể giúp chúng ta."

Tiêu Chiến bất ngờ "Vì sao lại như vậy? Hân Đồng còn đang du học, ba muốn bắt nó về đây kết hôn sao?"

"Không phải, người cưới cậu ấy.. là con - Tiêu Chiến."

Đầu Tiêu Chiến nổ đoàng một cái, đôi chân đứng không vững nữa, anh thực sự không tin những gì mình vừa nghe.

"Sao lại là con?"

"Vì Vương thiếu không thích phụ nữ, với lại lần trước khi Vương phu nhân nhìn thấy con ở tiệc rượu đã rất ưng ý. Cho nên.."

Tiêu Chiến lắc đầu kịch liệt, anh còn có Vương Nhất Bác, anh không thể rời xa cậu được. Hai năm nay anh và cậu quấn quít chẳng nỡ tách rời, giờ đùng một cái muốn anh kết hôn với người khác, không thể!

"Không được, chuyện này quá vô lí!"

Tiêu lão gia đau lòng nhìn con trai mình, ông biết anh đang bị sốc, dù chưa từng hỏi tới nhưng ông biết anh đã có người yêu. Bắt anh phải chôn cuộc đời vào hôn nhân thương mại để đánh đổi lấy tập đoàn, tâm can của người làm cha cũng không mấy dễ chịu. Nhưng nghĩ tới người vợ đang yếu ớt thoi thóp chờ phẫu thuật ở bệnh viện, nhớ về cô con gái út đang học tập ở phương xa ông lại càng không nỡ. Tiêu lão gia trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tiêu Chiến, hai tay nắm lại.

"Chiến Chiến, ba xin lỗi, coi như ba cầu xin con. Chỉ có con mới cứu được tập đoàn, mạng sống của mẹ con và tương lai của Hân Đồng trông cậy hết vào con."

Tiêu Chiến bất động, trái tim như bị đâm nát, một bên là gia đình, một bên là tình yêu với Vương Nhất Bác. Ai đó làm ơn đừng bắt anh phải lựa chọn nữa!

Nhìn người cha già đang quỳ trước mặt mình, lòng Tiêu Chiến quặn thắt từng hồi. Ba anh đã từng tuổi này còn phải đứng trước đầu sóng ngọn gió. Tiêu thị là tâm huyết cả đời của ông, giờ sụp đổ như vậy chẳng khác nào gϊếŧ chết ông ấy. Mẹ anh nếu không được phẫu thuật sẽ chết, em gái anh còn quá nhỏ, gia đình này tan rã thì cuộc sống nó sẽ ra sao?

Anh đỡ ba mình dậy, lặng lẽ gật đầu, nước mắt không tự chủ trào ra.

Vương Nhất Bác, anh xin lỗi!

* * *

* * *

* * *

Cửa phòng bật mở kéo Tiêu Chiến ra khỏi dòng hồi ức, Vương Nhất Bác hơi loạng choạng bước vào trong, cả người phảng phất mùi rượu.

Anh vội đi tới đỡ lấy cậu muốn dìu về giường, ai ngờ Vương Nhất Bác thẳng tay đẩy anh ra, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.

"Không cần phải giả tạo!"

Tiêu Chiến bất động nhìn cậu, cánh tay chơi vơi giữa không trung còn lưu lại chút hơi ấm nhạt nhòa. Quả nhiên, sự ân cần dịu dàng lúc ở tiệc cưới là do cậu dựng lên. Vương Nhất Bác cậu vẫn còn ghét cay ghét đắng anh như vậy!

Tiêu Chiến thở dài, tất cả là do anh, cậu có đối xử với anh thế nào cũng được.

"Nhất Bác, đây là bổn phận của anh."

Đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm vào anh, đáy mắt cậu hằn rõ tia máu. Một giây sau, Vương Nhất Bác xông tới đè nghiến anh xuống giường. Tiêu Chiến bị bất ngờ nên theo phản xạ giãy dụa, Vương Nhất Bác thô bạo như thế này làm anh thấy lạ lẫm. Cậu thấy anh phản kháng, con ngươi sắc lại, cánh tay mạnh mẽ kìm chặt hai tay anh trên đỉnh đầu.

"Bổn phận? Được, vậy tôi giúp anh làm tròn cái bổn phận chết tiệt này."

Vương Nhất Bác áp môi xuống môi anh, chiếc lưỡi dài không khoan nhượng xông thẳng vào trong càn quấy, rút hết oxi cùng sức lực của Tiêu Chiến. Hàm răng bén nhọn ghim vào môi anh day cắn đến khi cảm nhận được mùi máu tanh nồng mới buông ra. Tiêu Chiến há miệng thở dốc, mắt ngọc ngập nước. Quần áo trên người anh bị Vương Nhất Bác thô bạo xé rách, khi môi cậu dứt ra cũng là lúc trên người anh chẳng còn gì che chắn. Tiêu Chiến cũng không quan tâm, anh thoi thóp thở gấp sau nụ hôn cuồng dã của cậu, cố gượng một nụ cười, cún con vẫn vậy, khi hôn rất thích cắn anh, chỉ là nụ hôn này thật có hơi đau quá rồi.

"Nếu hôm nay đổi lại là người khác đè anh dưới thân, anh cũng không chút phản kháng như vậy, phải không?" Cậu bóp chặt cằm anh, đáy mắt lóe lên tia đau xót

"Nếu từ đầu anh biết tôi là thiếu gia của Vương thị. Có phải tôi sẽ không bao giờ biết được bộ mặt thật của anh không?"

Tiêu Chiến liên tục lắc đầu, không phải!

Vì là cậu nên anh mới tiếp nhận, vì là cậu nên anh mới không phản kháng.

Vì cậu là người anh yêu, nên anh chấp nhận.

Nhưng hoàn cảnh bây giờ nói ra thì Vương Nhất Bác sẽ tin sao?

Vương Nhất Bác vốn không định để anh nghỉ ngơi, hai tay vẫn bị chế trụ trên đỉnh đầu. Cậu cúi người ngậm lấy hạt đậu nhỏ trước ngực anh, day day mυ"ŧ mạnh rồi nhả ra, hài lòng nhìn đỉnh nhỏ từ từ căng ra, dựng đứng. Cậu chuyển sang bên còn lại, ngón tay không chút nương tình kẹp chặt lấy đầṳ ѵú mềm kéo mạnh, lực đạo như muốn ép nát viên đậu nhỏ trong tay.

"Ah.. Đừng.." Tiêu Chiến oằn mình, đầu ngực bị Vương Nhất Bác chơi đùa đến sưng tấy, nơi mẫn cảm đau rát không nói nên lời.

Nghe tiếng kêu của anh, Vương Nhất Bác cười nhạt, răng nhọn ghim thẳng vào vυ" nhỏ, chất lỏng màu đỏ sẫm rỉ ra, chảy dài xuống. Tiêu Chiến cắn chặt răng, mồ hôi lạnh cũng túa ra. Cậu nhìn biểu cảm trên mặt anh, lại thô bạo cắn lên xương quai xanh mảnh dẻ, in hằn dấu răng rướm máu. Bàn tay không rảnh rỗi lần xuống nơi tư mật bên dưới nắm lấy phân thân anh tuốt lộng, ngón tay ác ý gẩy gẩy xoáy sâu vào khe rãnh ở giữa, chẳng mấy chốc Tiêu Chiến bắn ra, chất dịch trơn nhầy dính đầy tay cậu.

"Da^ʍ tiện!"

Hai hàng nước mắt Tiêu Chiến chảy dài, cho đến ngày chia tay cậu cũng chưa từng xúc phạm anh như vậy. Anh thực muốn giải thích, muốn nói với cậu rằng tất cả không phải như cậu nghĩ, muốn nói anh không phải loại người như vậy. Nhưng cậu sẽ tin sao?

Ba ngón tay thon dài đâm thẳng vào huyệt nhỏ, không để anh thích nghi mà ngay lập tức điên cuồng móc khuấy, cào mạnh lên vách tràng yếu ớt. Tiêu Chiến kịch liệt lắc đầu, hạ thân như bị xé rách, đau đớn khiến cơ thể anh run rẩy, khóe mi ép ra dòng nước mặn chát nóng hổi.

"Ahhh.. đa.. u.."

Vương Nhất Bác cười khẩy.

"Đau? Có đau bằng lúc anh bỏ rơi tôi vì tiền không? Có đau bằng lúc tôi bị tai nạn vì anh không?"

Ngón tay kịch liệt đâm rút, cào qua điểm gồ nhỏ bên trong, cả người Tiêu Chiến căng cứng. Trong đầu anh đang chập chờn hai chữ tai nạn kia, cậu bị tai nạn vì anh? Sao anh chưa từng biết đến chuyện này?

Kɧoáı ©ảʍ từ điểm nhỏ bên dưới như luồng điện đánh thẳng vào đại não, anh không còn suy nghĩ được gì, hai tay bị giữ chặt, anh không thể đẩy ngón tay quái ác kia ra khỏi người được, chỉ còn biết cắn răng chịu đựng.

"Sao vậy? Kêu đau vậy tại sao không la lên? Hay vốn dĩ chỉ là làm màu, cái lỗ nhỏ này vì tiền đã cho bao nhiêu thứ cắm vào rồi?

Vương Nhất Bác vừa hỏi vừa nhấn nhá trên điểm nhỏ, nhíu đôi mắt phượng nhìn người dưới thân đang oằn mình thở dốc. Từng câu nói của cậu như dao sắc cứa vào tim anh, rạch mạnh một đường dài, đau đến tê tâm liệt phế.

Cậu lật người anh lại, nâng cao eo nhỏ, dùng sức banh hai cánh mông để lộ huyệt nhỏ còn vương tơ máu, ngay lập tức côn ŧᏂịŧ thô to nóng bỏng xông thẳng vào.

" Ahhhh.. Đừng.. hức.. "

Hậu huyệt chưa được mở rộng chu đáo, bên trong vẫn còn rỉ máu vì vết cào của cậu, nơi chật hẹp khô khan chưa từng tiếp nhận dị vật đột nhiên bị một thứ to dài đâm thẳng vào. Hai chân đang quỳ của Tiêu Chiến như nhũn ra, nội tạng đau như bị xỏ xuyên, anh cắn chặt môi làm vết rách lúc nãy nứt ra, máu nhỏ giọt xuống ga giường trắng tinh.

*Bốpppp* Vương Nhất Bác đánh mạnh vào mông anh, vùng bị đánh lập tức đỏ rực lên bắt mắt.

" Há miệng ra rên lên cho tôi! Hạng người như anh chẳng phải giỏi nhất chuyện này sao? "

Tiêu Chiến không trả lời, răng vẫn cắn chặt, nước mắt lăn dài.

*Bốpppp* cánh mông đáng thương một lần nữa bị đánh, Vương Nhất Bác nghiến răng.

" Không phải nói muốn làm tròn bổn phận sao? Bổn phận của anh ở đây chỉ là nằm dưới thân tôi rêи ɾỉ thôi, vậy cũng làm không được? "

Lực đạo của Vương Nhất Bác như muốn đâm xuyên Tiêu Chiến, làm anh chúi về phía trước. Lập tức hai cánh tay như gọng kìm giữ chặt eo anh, hạ thân liên tục thúc lên, mỗi lần đâm rút đều kéo cả mị thịt đỏ hồng ra bên ngoài rồi thô bạo nhét vào trong. Cánh mông tròn bị hai tiểu cầu va đập đến đỏ ửng, một bên còn in hằn năm ngón tay của cậu.

" Chậm lại.. ahhhh.. Bác.. xin em.. "

Vương Nhất Bác nhếch môi khinh bỉ, bên dưới không những không chậm lại còn tăng nhanh tốc độ, kịch liệt đâm xuyên, qυყ đầυ khổng lồ hung bạo móc khuấy bên trong tiểu huyệt như muốn đâm nát điểm gồ nhỏ kia. Tường thịt chật hẹp bị nhồi đầy, vô thức co bóp siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ lớn, bao bọc trọn vẹn vật nóng bỏng kia đến tận gốc. Cậu nghiến răng.

" Mẹ nó! Lỗ nhỏ của anh cắn chặt lấy tôi như vậy, có phải đói khát nhiều ngày lắm rồi không? Đồ dâʍ ɭσạи! "

" Khôn.. ng có.. ưʍ.. đừng.. "

Chiếc lưỡi nhỏ theo từng đợt thúc trườn ra ngoài, nước bọt xuôi theo cằm chảy dọc xuống cổ. Tiêu Chiến biết hiện tại bản thân nhìn có bao nhiêu dâʍ đãиɠ, bao nhiêu mất mặt, anh chỉ cúi đầu, tận lực khắc chế tiếng rên trong cổ họng. Phân thân lần nữa bị đâm đến bắn, bạch dịch vương vãi trên bụng cậu.

Vương Nhất Bác không quan tâm đến vẻ mặt thống khổ đau đớn của anh, bên dưới vẫn điên cuồng khai phá. Bàn tay lần ra phía trước xoa bóp cơ ngực mềm mại, ngón tay hung ác cấu véo đầṳ ѵú sưng bầm. Một ngón tay lại tàn bạo chen vào huyệt nhỏ mà kéo dãn thêm.

" Nhất Bác.. Xin em.. đừng.. ahhhh.. đau.. "

Thời khắc này đối với Tiêu Chiến chỉ có đau đớn, phía dưới chắc cũng rách ra rồi, cả cơ thể đau đến tưởng như bị cắt lìa. Cậu điên cuồng đưa đẩy, bắn thẳng dòng dịch nóng ấm vào sâu bên trong anh. Rồi rất nhanh lật người anh lại mà tiếp tục trận hoan ái tiếp theo.

Tiêu Chiến cứ thế ngất đi, rồi không biết bao nhiêu lần bị Vương Nhất Bác bạo đâm bức tỉnh. Mi mắt sưng đỏ còn vương những giọt nước lạnh lẽo, mị thịt bị kéo hẳn ra ngoài, hậu huyệt đau đến mất cảm giác, chỉ còn vô thức co bóp theo nhịp thúc của cậu, rỉ rả ra ngoài dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nhớp nháp hòa với máu đỏ.

Đến lúc cậu chịu buông tha cho anh, Tiêu Chiến đã hoàn toàn mất đi ý thức, hơi thở anh thoi thóp yếu ớt nằm trên chiếc giường ngổn ngang vương đầy dấu vết của trận cuồng dã vừa rồi.

Trong cơn mệt mỏi rã rời, anh mơ hồ nghe được giọng của Vương Nhất Bác.

" Kết hôn cũng chỉ để cho người ngoài xem, anh đừng nghĩ sẽ có được bất cứ chút tình cảm nào từ tôi. Bởi vì, tôi - ghét - anh