Chương 1: Tan

Bắm để xem

Cuối thu..

Ánh trăng mờ nhạt hắt xuống bóng lưng xiêu vẹo của Vương Nhất Bác. Một tay cậu cẩm chai rượu, tay

kia liên tục ấn dãy số quen thuộc vào điện thoại rồi áp lên tai nghe, nhưng đáp lại chỉ có tiếng tút tút dài

vô tận cùng giọng nói khô khốc của tổng đài "Số máy quý khách vừa gọi không đúng, xin vui lòng...

*Xoảngggg*

Vương Nhất Bác đập mạnh chai rượu xuống nền đá, chất lỏng nồng nặc mùi cồn lan ra phả vào không khí.

Hương vị cay nồng tràn vào phế quản, ánh mắt mơ màng không rõ tiêu cự.

Giỏi lắm Tiêu Chiến, thay người yêu, thay luôn số điện thoại rồi.

Cậu ngước mặt lên trời, trăng hôm nay thật tròn, thật sáng nhưng cũng thật xa. Xa như khoảng cách của

anh và cậu. Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, cậu bật cười chua chát.

"Nhất Bác, chúng ta chia tay đi."

Nụ cười trên môi cậu tắt ngấm, chiếc nhẫn bạc vừa định tặng anh bị nắm chặt trong lòng bàn tay.

"Tiêu Chiến, anh có biết anh vừa nói gì không?"

Anh ngước lên nhìn cậu, mắt ngọc sắc lạnh không còn ẩn hiện ý cười dịu dàng như mọi khi, môi mỏng

khẽ nhếch lên.

"Tôi nói, chúng ta chia tay, từ nay đường ai nấy bước."

Sống lưng Vương Nhất Bác cứng đờ, cậu biết Tiêu Chiến không nói đùa, anh chưa bao giờ lãnh cảm với

cậu như thế. Cậu siết chặt tay, nhìn anh đầy kiên định.

"Không được. Vì sao lại chia tay? Em không đồng ý!"

Tiêu Chiến bỗng bật cười, nụ cười chứa đầy sự khinh miệt.

"Em làm ơn tỉnh táo đi Nhất Bác. Tôi muốn chia tay, em không đồng ý có tác dụng sao?"

"Vậy thì vì cái gì? Vì cái gì anh lại muốn chia tay?"

Anh hơi ngửa người ra sau ghế, tay khoanh lại, khuôn miệng nhỏ nhắn phát ra từng chữ rõ ràng.

"Vì em không có tiền, cm vốn dĩ không đủ khả năng lo cho tương lai của chúng ta."

Vương Nhật Bác ngỡ ngàng, đây không phải Tiêu Chiên, anh không phải người như vậy. Anh luôn dịu

dàng với cậu, anh chưa bao giờ phàn nàn khi cậu dẫn anh đi ăn trong những quán nhỏ ven đường, cũng

chưa bao giờ xem trọng tiền bạc.

Vốn dĩ hôm nay cậu muốn nhân kỷ niệm hai năm yêu nhau để cầu hôn anh, muốn dành chính ngôn thuận

đi cùng anh hết quãng đời còn lại, vậy mà bây giờ anh lạnh nhạt muốn chia tay bởi vì cậu không có tiền?

"Tiêu Chiến, ngày trước anh từng nói rằng anh không cần em giàu có. Chúng ta có thể cùng nhau cố gắng

làm việc, mua một ngôi nhà nhỏ bình an sống một đời. Bây giờ anh nói vậy là sao?"

Tiêu Chiến khẽ liếc qua gương mặt cậu, gân xanh cũng nổi lên rồi, hắn là đang giận lắm.

Ngày trước là ngày trước, lúc đó tôi còn ngây thơ chưa phải lo lắng về sau. Còn bây giờ chỉ nghĩ đi,

không có tiền, không có sự nghiệp như cm thì muốn lo cho tôi thế nào? Tôi không muốn cả đời phải cùng

em lang thang ở những nơi tối tân như vậy."

"Anh.."

"Tôi nói không đúng sao? Tôi cũng sắp kết hôn rồi, người kia rất giàu có, em đừng làm phiền tôi nữa. Xin

lỗi vì làm lãng phí tình cảm hai năm của em."

Tiêu Chiến quay đi, bỏ lại Vương Nhật Bác sau lưng với ánh mặt đỏ ngầu giận dữ. Cậu thực sự không thể ngờ người mà cậu cho là trầm tĩnh không màng sự đời, người mà cậu yêu thương suốt 2 năm trời lại có thể thấy đổi như vậy

Kết hôn sao?

Anh như vậy mà lại nói rằng sắp kết hôn?

Anh bỏ cậu để lấy một người có tiền, có địa vị?

Người ta nói môi mỏng bạc tình, Tiêu Chiến, anh thực sự rất vô tình.

Vương Nhất Bác bật cười, ngực trái quặn thắt lại, nước mắt trào ra.

Thì ra là vậy, yêu em thương em, muốn bên cạnh em cả đời, tất cả đều là giả dối.

Thì ra, tình cảm của cậu trong mắt anh không đáng một xu, tiền bạc danh vọng mới là thứ quan trọng

nhất.

Cậu sai rồi. Yêu anh. Cậu thất bại thảm hại rồi.

Vương Nhất Bác quẹt đi hàng nước mặt mặn chát, khóc vì anh, thực sự không đáng!

Loạng choạng đứng dậy, cậu phải về nhà, phải bắt đầu một cuộc sống mới, cậu phải làm cho Tiêu Chiến hối hận

Đôi chân trần lên từng bước xiêu vẹo, ánh sáng từ đèn pha ôtô làm cậu nhíu mày ngừng lại.

*Rầmmmm*

Bệnh viện Bắc Kinh.

Vương Nhất Bác từ từ mở mắt, xung quanh là một màu trắng toát đơn điệu. Cậu mất chưa đầy ba giây để

nhớ lại những chuyện đã xảy ra, khóe môi kéo lên nụ cười đắng ngắt.

Thất tình, say xỉn đến mức bị tai nạn.

Ra nông nỗi này vì con người bội bạc đó, vạn lần không đáng!

Cửa phòng bật mở, chủ tịch Vương cùng vợ bước vào trong, bà Vương vừa thấy cậu đã lao tới bên giường

bệnh, đôi mắt đỏ hoe, giọng bà gấp gáp đến mức không rõ lời

"Nhất Bác, con không sao chứ? Có bị đau ở đâu không?"

Cậu nhìn mẹ mình, khẽ nhấc cánh tay lên cử động một chút, nở nụ cười gượng gạo.

"Con không sao, trầy xước chút thôi. Làm mẹ lo rồi."

Chủ tịch Vương ngồi trên sopha, gương mặt lãnh đạm nhưng đôi mắt vẫn ẩn hiện tia lo lắng, dù sao ông

cũng chỉ có một đứa con trai mà thôi.

"Chiều ý con để con làm những gì con muốn, bao nhiêu năm nay ta cũng chưa từng đặt áp lực con phải

gánh vác tập đoàn. Hôn sự con phản đối ta cũng sắt xếp chuẩn bị hủy bỏ. Nhưng rồi thì sao? Cái cuộc

sống con thích là say xỉn rồi lang thang vất vưởng vậy à? Nếu người tài xế đó không phanh lại kịp thời,

con nghĩ bây giờ sẽ ra sao hả?"

Vương Nhất Bác nằm đó, từng câu từng chữ của chủ tịch Vương như ăn sâu vào từng tế bào, rửa trôi đi

lớp bụi bẩn yếu đuối trong lòng, để lộ ra vết thương sâu hoắm còn rỉ máu. Đại não bỗng xẹt qua một tia

suy nghĩ, nếu cậu không gặp anh, có phải cậu sẽ không thể thảm như bây giờ?

"Con xin lỗi."

Phòng bệnh bỗng chốc lặng như tờ, chỉ còn tiếng thở dài của chủ tịch Vương và tiếng khóc khe khẽ của

Vương phu nhân.

Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, nơi ngực trái vẫn còn đau, nỗi nhớ anh giày vò tâm trí cậu. Đáng lẽ ra là

một buổi cầu hôn ngọt ngào, lại vì vật chất mà thành ra như vậy.

Rất nhanh, nỗi đau quyện cùng nỗi nhớ, tất cả tạo thành con sóng xô đập dữ dội trong lòng cậu, để rồi khi

sóng tan, chỉ còn lại nỗi hận chôn sâu dưới mặt biển phẳng lặng yên bình.

"Ba!" Vương Nhất Bác phá tan đi bầu không khí trầm mặc.

Chủ tịch Vương nghe thấy tiếng cậu thì nhanh chóng bước tới bên giường bệnh, đầu mày hơi nhướng lên

nhìn đứa con bảo bối.

"Có chuyện gì?"

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, ánh mắt đầy kiên định.

"Sau khi xuất viện con muốn về làm việc trong tập đoàn nhà mình. Còn có.. hôn sự kia, nếu có lợi cho

công việc thì ba cứ tiến hành, con không phản đối."

Đã không được ở bên người mình yêu thì ở bên ai khác cũng vô nghĩa vậy thôi.

Cậu bây giờ phải tập trung cho sự nghiệp, cậu muốn cho con người bội bạc kia thấy anh ta đã sai lầm.

Cậu phải sống thật tốt, tốt hơn anh ta hàng ngàn hàng vạn lần.

Chủ tịch Vương hơi sửng sốt, vì cái gì mà cậu lại thay đổi nhanh như vậy? Ông biết chắc rằng con trai

mình đang bất ổn, nhưng nhìn gương mặt kiên quyết kia ông lại không biết nên nói thế nào. Cậu trưởng

thành rồi, có suy nghĩ muốn ổn định tập đoàn gia đình, xem như là chuyện tốt đi?

"Được, ba sẽ sắp xếp cho con."

Một tháng sau.

Lễ cưới của Vương Nhất Bác được cử hành tại quảng trường lớn nhất nhì thành phố Bắc Kinh, dù sao

Vương gia cũng là thương nhân có tiếng, đám cưới của thiếu gia độc nhất không thể sơ sài.

Vương Nhất Bác đến trước khi cử hành lễ cưới 30 phút, một tháng qua cậu theo cha học xử lí chuyện tập

đoàn đến tối mắt tối mũi, sáng nay còn phải bàn chuyện hợp đồng với một nhà đầu tư rồi mới có thể đến

đây:

Cậu cũng chưa biết người mình sắp cưới là ai, tất cả đều do chủ tịch Vương và Vương phu nhân sắp xếp.

Cậu chỉ biết gia đình bên kia một mực muốn cầu xin Vương gia đồng ý hôn sự này. Mẹ cậu nói người cậu

sắp cưới rất hiểu chuyện, bà cũng rất ưng ý người này.

Với cậu, kết hôn rồi thì cơ bản cũng chỉ phải ăn chung ngủ chung với một người nữa, cũng không có gì quá khác biệt với lúc trước. Hôn nhân thương mại là nhạt nhẽo như vậy, đôi bên đều nhắm vào lợi ích riêng của mình.

Gia đình kia là một tập đoàn không lớn lắm, nằng nặc muốn bước chân vào Vương gia, chấp nhận để con

mình chôn vùi cuộc đời vào hôn nhân không tình yêu với cậu, chẳng phải cũng vì muốn nhận lợi ích từ

Vương gia thôi sao?

Lại là vì tiền. Cậu cười nhạt. Thực sự nhờ những người như vậy cậu mới hiểu sâu sắc được sức mạnh của

những đồng tiền kia.

Đồng hồ điểm chín giờ, quan khách cùng phóng viên đã chật kín cả quảng trường.

Vương Nhất Bác một thân Âu phục đen lịch lãm đứng bên cạnh chủ tịch Vương, ánh mắt lơ đễnh hướng

.

về phía cửa lớn. Cánh cửa mở ra, con ngươi màu tro lạnh dần dần sắc lại.

Tiêu Chiến đứng đó, anh mặc vest trắng cùng kiểu với cậu, trên áo còn cài một bông hoa hồng đỏ - biểu

trưng cho nhân vật chính hôm nay. Anh thoáng nhìn lên, mắt ngọc căng ra bàng hoàng đến cực điểm,

3

Sao lại là Nhất Bác, cậu là thiếu gia nhà họ Vương đó sao?

Người khiến anh phải đau khổ dằn vặt tự kết thúc cuộc tình hai năm của mình, hóa ra lại là cậu?

Nhìn gương mặt lạnh bằng không chút biểu tình của cậu, lòng anh thắt lại, cún con chắc hẳn còn hận anh

lăm, hôm đó lời lẽ anh tuyệt tình tới vậy, bỏ lại cậu tàn nhẫn tới vậy mà.

Đóng vai một kẻ ham vật chất, xem tiên là mạng sống. Để rồi biết được thứ anh hướng tới chính là tiên

của cậu.

Cậu nghĩ gì về anh?

Giờ người cùng anh kết hôn lại là Vương Nhất Bác, nên nói là trùng hợp, hay là oan nghiệt đây?

Cậu nhếch môi, nụ cười nửa miệng lạnh lẽo đến gai người.

-

"Trùng hợp thật, anh Tiêu."