Chương 10.

Vẻn vẹn nửa tháng, vết thương của Tiêu Chiến cơ bản lành hẳn, tự cậu cũng cảm thấy không biết vì sao tốc độ bình phục của mình lại trâu bò như vậy, chỉ là đôi khi cảm thấy đầu hơi choáng váng do mất máu quá nhiều. Khi cậu xuất viện trở lại Vương gia, vẫn là vệ sĩ thân cận bên người Vương Nhất Bác nhưng lão đại hiện nay đã trở thành người đứng đầu Vương thị, bao nhiêu mối lo cứ như vậy trùng trùng điệp điệp, Tiêu Chiến tự bắt bản thân ngày ngày rèn luyện, không một phút nghỉ ngơi, sự kiện lần trước nguy hiểm như vậy, nhất định cậu không để xảy ra một lần nào nữa.8h tối, Tiêu Chiến lê bước chân nặng nề trở về phòng, vết thương vừa bình phục, cường độ luyện tập hiện tại khiến cậu có chút không chịu nổi, vài giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương, cậu ngã lên giường thở dốc.

- A Chiến, lão đại gọi em!

Bên ngoài phòng, Ưng lớn tiếng kêu lớn, Tiêu Chiến lập tức khoác chiếc áo vào bước về phía thư phòng.

Khi Tiêu Chiến đến, bên trong phòng đã có vài người đợi sẵn, Vương Ưng, Vương Kỵ, Vương Giáp ra dấu cho Tiêu Chiến đi về phía này.

Vương Nhất Bác nhìn hai gò má Tiêu Chiến vừa mới vận động mà hồng hồng, mái tóc có chút ẩm ướt rũ xuống liền không dấu vết dời mắt đi chỗ khác. Lúc này Tiêu Chiến mới để ý , đứng bên phía đối diện bọn họ còn có một người trẻ tuổi khác...

- Đây là PAT, người được bồi dưỡng nhiều năm ở nước ngoài, từ mai sẽ cùng 4 người các cậu hỗ trợ tôi trong Vương thị.

6 ánh mắt dò xét của Ưng, Kỵ và Giáp không kiên nể lướt tới lướt lui trên người PAT, cậu ta tự tin thản nhiên nhìn lại mọi người, ánh mắt cũng không ngừng đánh giá 4 người đối diện.

Vương Ưng vỗ vai Tiêu Chiến nói:

- A Chiến, em đừng bị cậu ta dọa sợ, có anh chỗ này, sẽ không để anh ta ức hϊếp em..

Không hiểu sao khi nhìn PAT đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, trong lòng Tiêu Chiến nổi lên một sự bất an, chính cậu cũng không rõ bản thân mình đang sợ hãi điều gì. Cậu nghĩ thầm:

[Có thể vị trí vệ sĩ bên cạnh lão đại sớm đã có sự thay đổi, mà cậu từ lâu đã không đủ sức trụ vững chỗ đó]. Ánh mắt Tiêu Chiến buông xuống một tia buồn bã, cậu yên lặng không cho ý kiến về việc này, không sao? chỉ cần có thể bảo vệ cho lão đại, cậu đứng gần hay xa không có quan trọng.

Vương Kỵ nghiền ngẫm một chút liền hỏi:

- Cậu có thể làm gì cho lão đại? hả thanh niên nước ngoài?

PAT không để ý giọng điệu không có thiện chí của Kỵ, rất rõ ràng trả lời:

- Có thể cầm súng, có thể lái xe, có thể gϊếŧ người cũng có thể dọn xác,,,các cậu làm được cái gì, tôi cũng làm được cái đó.

Vương Giáp nhìn Vương Nhất Bác, nói:

- Vậy lịch thị tẩm của cậu ta...à không,,là lịch làm việc ban đêm như thế nào?

Vương Nhất Bác nhìn ra hình như bọn người này không mấy hòa hợp với nhau, có chút đau đầu trả lời:

- Không cần thay đổi, cậu ta cũng không ở lại ban đêm.

Căn phòng lại rơi vào trầm tư, Vương Nhất Bác không có hứng thú nhìn bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, liền đuổi hết bọn người đó ra khỏi phòng. Tiêu Chiến cho tay vào túi áo khoác, chuẩn bị ra khỏi phòng, Vương Nhất Bác liền gọi:

- Tiêu Chiến, cậu ở lại.

PAT thấy Vương Nhất Bác gọi chàng trai trẻ tuổi kia một mình ở lại phòng, ánh mắt nhìn Tiêu Chiến nhiều hơn mấy lần, từ lúc bước vào đây, người này chưa hề lên tiếng, nhưng vẻ mặt mất mác đó, liếc một cái PAT cũng có thể nhận ra. Anh ta nở một nụ cười khó lường sau đó nhanh chân ra khỏi phòng.

Khi mọi người đã đi khỏi, Vương Nhất Bác quan sát Tiêu Chiến từ trên xuống dưới, bước chân dài tiến tới kéo cậu đến đứng trước mặt mình, chất vấn:

- Vẻ mặt này của cậu là sao?

- Em không có gì lão đại.

Tiêu Chiến vừa trả lời, vừa lùi lại một bước giữ một khoảng cách nhất định với Vương Nhất Bác. Anh thấy hành động của cậu, cũng ngồi xuống ghế, sau đó bất ngờ kéo tay Tiêu Chiến về phía mình, sau đó dễ dàng ép cậu ngồi lên bàn làm việc, đôi chân dài kẹp lấy, khóa chân Tiêu Chiến không thể động đậy.

- Đang yên đang lành cậu lại mặt nặng mài nhẹ với tôi, hôm nay lại học được cách nói dối tôi cơ đấy.

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đôi chân cứng rắn kẹp lại hai chân, lại bị cố định giữa anh và chiếc bàn làm việc rộng lớn, liền quẫn bách giải thích:

- Lão đại, em không có nói dối, thực sự là không có gì.

Vương Nhất Bác nheo mắt nhìn Tiêu Chiến đang có ý định vùng vẫy khỏi sự kềm chế của mình, đôi bàn tay mạnh mẽ giữ chặt eo cậu, nói:

- Cậu tránh cái gì? đối diện với tôi khó như vậy sao?

Bàn tay Vương Nhất Bác lần lên trên, nắm khóa kéo áo khoác của Tiêu Chiến, một đường kéo xuống. Khi dây kéo mở ra tới phần bụng của cậu, Tiêu Chiến giật mình giữ chặt tay lão đại, giọng nói có chút run rẩy:

- Đừng,,,

- Ngồi yên, tôi kiểm tra vết thương một chút.

Vương Nhất Bác mở tang áo khoác Tiêu Chiến ra, làm nó trượt xuống đến khuỷu tay của cậu, nửa thân trên gần như trần trụi phơi bày trước mặt anh, ánh mắt Vương Nhất Bác cẩn thận dò xét trên miếng dán vô trùng bên hông phải của cậu:

- Người còn chưa lành hẳn, cậu ngày ngày luyện tập cái gì? hay là ngại mình mạng đã đủ dài?