Chương 7. Cơn giận của Vương Nhất Bác

Tiêu Chiến từ nãy giờ chảy rất nhiều máu, thân thể sớm cảm thấy rất lạnh, bàn tay run run bịt chặt vết thương, nói:

- Lão đại, đàn anh, hai người không sao chứ?

Vương Ưng lấy tay đè chặt miệng vết thương Tiêu Chiến, sốt ruột nói:

- Vương Kỵ, cậu mới tập chạy đó hả? Nhanh!

Vương Kỵ nhìn thấy tình trạng của Tiêu Chiến, sốt ruột phóng xe sống chết trên đường, đến ngay cả xe cảnh sát phía sau đuổi đến cũng không có cách đuổi kịp.

Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt mơ màng của Tiêu Chiến, bàn tay vỗ vào hai gò má xanh xao của cậu, không ngừng nói:

- Tiêu Chiến, em không được ngủ, mở mắt ra...Tiêu Chiến....

Tiêu Chiến lúc này gần như sắp mất đi ý thức, nghe tiếng gọi, liền thều thào trả lời:

- Lão đại, mặt lúc sáng bị tát vẫn còn đau,,,

Vương Nhất Bác lúc này thực sự nếm trải lần đầu cảm giác hoảng loạn, thấy thân thể Tiêu Chiến lạnh dần liền ôm chặt người vào ngực không ngừng lẩm bẩm:

- Tiêu Chiến, em kiên trì một chút....Kiên trì một chút..

Tô Nhiệm chứng kiến cảnh này, gương mặt già nua khổ sở nở nụ cười. Vương Nhất Bác bây giờ và Vương Nghiệp Trình ông từng quen biết, sao lại như vậy giống nhau?

Đều ngoài dự kiến của mọi người mà tâm tâm niệm niệm với một người, nhưng cậu nhỏ Vương Nhất Bác kia so với lão Nghiệp Trình dũng cảm ơn một chút, dám đường đường chính chính với tình cảm của mình.

- Nhất Bác, cháu giữ ấm cho cậu ta tốt một chút, sắp đến bệnh viện rồi.

Vương Nhất Bác nghe lời, ôm càng chặt người đang xụi lơ trong lòng mình, máu của Tiêu Chiến từng giọt từng giọt chảy như đang rút cạn sinh mệnh của Vương Nhất Bác.

Bế Tiêu Chiến chạy như điên vào phòng cấp cứu, một thân tây trang đen của Vương Nhất Bác đã ướt sũng, vẻ mặt thâm trầm nhìn không chớp mắt cánh cửa đang sáng đèn.

- Kỵ, cậu ở đây canh chừng cậu ấy, có gì lập tức báo cho tôi, bảo vệ tốt luật sư Tô. Ưng, cậu đi với tôi.

Thấy Vương Nhất Bác định rời khỏi, Vương Kỵ liền hỏi:

- Anh định đi đâu, A Chiến vẫn còn đang rất nguy hiểm.

Vương Nhất Bác hướng mắt nhìn về phía phòng phẫu thuật, trên người toát ra luồng sát khí lạnh lẽo, nói:

- Nếu cậu ta có mệnh hệ nào, mỗi một kẻ đồng mưu đều phải chôn cùng. Chuyện ở Vương thị vẫn chưa giải quyết xong.

Nói rồi ranh chóng cùng Vương Ưng rời khỏi bệnh viện.

Trên xe, Vương Nhất Bác gọi điện cho Vương Giáp:

- Ổn thỏa chưa?........Được....tôi và Ưng đang đến.....

Lần nữa trở lại biệt thự Vương gia, tất cả đã là một mảnh gió yên sóng lặng.

Vương Giáp đứng bên ngoài đón hai người Vương Nhất Bác, thấy anh một người đầy máu, trên bàn tay còn đỏ một mảng lớn, Vương Giáp quay sang hỏi nhỏ Vương Ưng:

- Làm sao vậy? Lão đại sao lại vẻ mặt khủng bố đó?

Vương Ưng nhân lúc Vương Nhất Bác bước vào bên trong, sát tai trả lời:

- A Chiến bị thương nặng, lão đại đang muốn đại khai sát giới

Vương Giáp mở to mắt kinh ngạc,,, đàn em thân ái của anh vậy mà bị thương sao? ôi, xót chết anh rồi a~, phải mau xong việc đến thăm A Chiến.

Hai người sau đó cũng không nói không rằng, một đường theo sau Vương Nhất Bác đi vào phòng khách bên trong. Hơn 50 người bị trói dính vào nhau đứng thành một vòng lớn, Vương Nhất Bác chọn một cái ghế gần đó ngồi xuống, dùng khăn giấy lau vết máu dính trên bàn tay. Đến lúc lau xong xuôi, mới nhìn đến Vương Nhị gia, Vương Nhất Bác cũng lười quản hắn tên thật là gì, nói:

- Chú cảm thấy không ngờ phải không? muốn gϊếŧ được tôi, dễ như vậy sao?

- Vương Nhất Bác,,,mày muốn như thế nào?

- Vậy để coi chú muốn sống hay muốn chết, chết như thế nào?

Vương Nhị gia nhìn đến sự sắc lạnh trong ánh mắt Vương Nhất Bác, câu nói tưởng như hỏi giữa bia và rượu chú muốn uống cái nào đó, nhất thời làm cho hắn lạnh sống lưng.

- Tao sẽ chuyển rất 10% cổ phần Vương thị cho mày, nhiêu đó chắc đã đủ.

Vương Nhất Bác nghiền ngẫm, giống như trong lòng tính toán....không có trả lời,,,

- Rút ra khỏi Vương thị, không dính dáng đến việc làm ăn của bang nữa...

Vương Nhất Bác gật đầu, tỏ vẻ hài lòng,,,từ từ đứng dậy, tự trên cao nhìn xuống, không báo trước giơ chân đạp vào bụng Vương Nhị một cước, làm hắn ngã nhào xuống nền gạch. Liên tục 3 nắm đấm như trời giáng vào mặt Vương Nhị, làm cho 1 bên mặt hắn sưng tím đáng sợ. Vương Nhị đau điếng người, phun ra một ngụm máu, mắng to:

- Vương Nhất Bác, tao đã nhượng bộ đến như vậy, mày còn muốn cái gì?

Vương Nhất Bác nắm cổ áo hắn, xách hắn xiêu vẹo đứng lên, đối mặt với chính mình, giọng nói phát ra từ trong kẽ răng nói:

- Đừng nói 10% cổ phần Vương Thị, nếu vệ sĩ của tôi hôm nay không thể cứu, thì ông và cả nhà của ông chuẩn bị đi bồi táng cùng cậu ấy đi.

Vương Nhị thấy tròng mắt Vương Nhất Bác hằn lên tia máu, những lời này không đơn giản là lời đe dọa, liền sợ hãi không ngừng run rẩy.

- Tôi đã nói với ông, trò chơi nên biết điểm dừng, ông một mực không nghe,,, nếu cậu ấy thật sự chết,,,thì cái mạng già của ông đến chết cũng không được chết tử tế!

Vương Nhất Bác ném Vương Nhị gia xuống đất, nói với Vương Ưng:

- Cậu báo cho cảnh sát, mang về đồn hết đám ngu xuẩn này, trong thành phố lại ngang nhiên sử dụng hàng nóng, làm bị thương người khác.

Vương Ưng nghe lời nói, hỏi tiếp:

- Còn Vương Nhị?

- Để Giáp đem đi, món nợ với ông ta, chưa xong đâu.

Vương Nhất Bác dàn xếp xong mọi chuyện, sau đó nhanh chóng thay đồ đi tới bệnh viện. đã hai tiếng trôi qua, ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.

Vương Nhất Bác liên tục nhìn đồng hồ, đến mi mắt cũng không chớp.

[ Tiêu Chiến, em còn không trở ra? tôi sắp phát điên lên rồi!]