Chương 33

Tiêu Chiến rốt cuộc cũng trở lại Paris, khứu giác đã đạt tới trạng thái tốt nhất trong nửa năm gần đây, điều này khiến nhà điều chế có lòng tin nhưng đồng thời cũng khiến anh lo lắng, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi.

Cách thời hạn ghi danh Lễ trao giải Nước hoa chỉ còn hai ngày, tối nay Tiêu Chiến tự mình xuống bếp, ở nhà nướng thịt bò bít tết cho Vương Nhất Bác ăn.

Bò bít tết còn chưa lật mặt, eo Tiêu Chiến đã bị người ta ôm lấy.

"Đại nhân, thơm thật đó."

"Ngửi được mùi thơm à? Thịt bò xong ngay đây, cậu muốn ăn ở phòng ăn hay là ăn trong phòng ngủ?"

"Đại nhân, là anh thơm, Khu Vườn Trên Sông Nile ở trên người đại nhân mới là hoa sen."

Tiêu Chiến tắt bếp nướng, bày thịt bò ra đĩa, lại đưa cả hai đĩa cho Vương Nhất Bác bảo cậu bê lên tầng, bọn họ thích dựa vào ghế sô pha ăn bữa tối.

"Yêu quái, cậu bây giờ biết cách ăn nói thật đấy."

Đại nhân nhéo mũi tiểu yêu quái, Vương Nhất Bác kêu đau mới buông ra. Tiêu Chiến lại nói:

"À không, từ lúc quen biết ở Cairo cậu đã biết ăn nói thế này rồi, chính cậu còn không hiểu."

Trong bữa tối, tiểu yêu quái gần như là dán lên lưng Tiêu Chiến, hai người ngồi trên thảm, dựa vào ghế sô pha, Vương Nhất Bác muốn Tiêu Chiến ngồi lên đùi cậu ăn tối.

Xa nhau quá lâu, bò bít tết còn chưa ăn xong đã ôm lấy nhau mà hôn môi.

Ngón tay dính vụn bánh mì của Vương Nhất Bác bắt đầu nắn bóp trên đầu ngực Tiêu Chiến, nghe được tiếng thở dốc của đại nhân, tối nay ở sát bên tai, không cần cách một chiếc điện thoại nữa.

Đã lâu không làʍ t̠ìиɦ, không chỉ tiểu yêu quái hôn Tiêu Chiến không ngừng mà thân thể của Tiêu Chiến cũng phản ứng rất nhanh, anh cởϊ qυầи Vương Nhất Bác ra, thò tay vào trong, mò tới sừng bò cứng rắn, dùng hai tay bao lấy, cười gian xảo:

"Yêu quái, hôm nay không muốn dùng tay nữa, cuối cùng cũng muốn làm à?"

"Ưm, đại nhân, tôi hôn anh một lúc, còn phải ăn thịt bò nữa mà, thịt bò bít tết do chính tay anh làm."

Tiêu Chiến ngồi dậy từ trên thảm, gạt Vương Nhất Bác ra không cho cậu tiếp tục sờ, thịt bò cũng đẩy ra xa, hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ ràng, bò đực của anh, bất cứ lúc nào làʍ t̠ìиɦ cũng là số một mới đúng.

"Vương Nhất Bác, làʍ t̠ìиɦ với tôi thì làm sao, rõ ràng cậu muốn làm tại sao không làm luôn bây giờ?"

"Đại nhân, tôi... tôi thấy lần nào anh cũng như sắp khóc, ngày hôm sau còn kêu đau cho nên..."

"Nói dối, từ lần đầu tiên bắt đầu cậu đã không để ý đến những thứ này rồi, cậu biết thừa "đừng mà" có nghĩa là gì, trước kia vẫn cứ muốn làm tiếp."

Tiểu yêu quái bị Tiêu Chiến dùng chân chĩa vào ngực không cho phép cậu lại gần, Vương Nhất Bác hết sức tủi thân quỳ ngồi trên thảm, ôm chân Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn mà vừa thấy tức vừa thấy buồn cười, cuối cùng trả lại đĩa thịt bò cho Vương Nhất Bác.

"Thôi được rồi, yêu quái, ăn đi đã, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn trao đổi với cậu."

Tiểu yêu quái hết sức ngoan ngoãn nhoài người trên bàn trà nhỏ cắt thịt bò bít tết, cắt thành từng miếng kích cỡ gần bằng nhau đút cho đại nhân ăn, chờ đợi để nghe đại nhân "phân phó".

Từ trước đến giờ những chuyện mà Tiêu Chiến quyết định, Vương Nhất Bác đều bảo sao nghe vậy. Tối nay lại là lần đầu tiên cậu không đồng ý, Vương Nhất Bác không đồng ý Tiêu Chiến tham gia Lễ trao giải Nước hoa.

"Đại nhân, Lễ trao giải Nước hoa anh vừa nói, ở trong phòng làm việc cũng phải có video ghi hình lại. Nhưng lỡ đâu khứu giác của anh xảy ra vấn đề thì phải làm sao?"

"Tôi cũng từng lo chuyện đó, nhưng mà hai hôm nay tình trạng của tôi tốt cực kỳ, cuộc thi này chỉ có hai vòng, hơn một tháng là kết thúc, có lẽ sẽ vừa khéo giống như khi tôi làm Khu Vườn Trên Mái Nhà vậy!"

Tiêu Chiến có thể nhận ra được, bản thân mình bây giờ đầy chủ nghĩa cơ hội, anh muốn đánh cược, cũng có lý do để không thể không tham gia.

Tiếng chất vấn càng ngày càng lớn, công ty cần anh chứng minh thực lực, không thể trực tiếp "chạy trốn", cho dù không lấy được giải Vàng cũng phải có tác phẩm dự thi thật tốt.

Tiêu Chiến càng trốn tránh, nghi ngờ sẽ càng nhiều.

Anh còn cần phải bảo vệ Vương Nhất Bác, quan trọng hơn chính là, Tiêu Chiến không cam lòng, bỏ qua lần này lại phải chờ thêm 5 năm nữa.

"Đại nhân, nhưng nếu như lại không ngửi thấy, thời gian ngắn như vậy phải điều chế được nước hoa mới, quá khó."

"Yêu quái, vậy thì tôi vẫn có cậu mà, cho dù không ngửi thấy thì buổi tối tôi cũng có thể trao đổi với cậu, chúng ta ở nhà lựa chọn hương liệu, rồi tôi lại đi điều chế, hẳn là không có vấn đề gì đâu."

"Đại nhân, hương liệu có thể chắc chắn, nhưng tôi không hiểu tỉ lệ mà, anh có viết ở trong bút ký, một chút xíu khác biệt tỷ lệ thôi đã phải làm lại rồi, hàng chục phương án trong quá khứ đều là anh từng chút một cân nhắc."

Tiểu yêu quái vô cùng cố chấp, cậu không nghe lời nữa, điều này khiến Tiêu Chiến ngạc nhiên, không hiểu được Vương Nhất Bác đang sợ cái gì, còn sợ hơn cả anh.

Cứ giống như trước kia thôi, cùng nhau sáng tác, có thể sẽ có mạo hiểm về khứu giác, nhưng Tiêu Chiến tín nhiệm Vương Nhất Bác, giữ bí mật là được, vào tới chung kết là được.

Sự vẻ vang loá mắt ít nhiều khiến nhà điều chế mất phương hướng, cảm thấy thực lực của mình xuất chúng, anh là cấp cao nhất, tiến vào chung kết chắc không khó khăn gì.

Cũng không nhất thiết phải giành giải Vàng, chỉ cần vào được lượt hai trong trận chung kết, vấn đề sẽ dễ dàng được giải quyết.

Vương Nhất Bác nói không được Tiêu Chiến, bĩu môi ngồi trên thảm, thịt bò bít tết cũng không ăn, Tiêu Chiến đá cậu hai cái cũng không nhúc nhích.

"Yêu quái, cậu đang giận vì chuyện này đấy à?"

Vương Nhất Bác vẫn không nói gì, mười mấy ngày không gặp, tính tình nóng nảy hơn rồi.

Tiêu Chiến đi tới ôm Vương Nhất Bác, hôn gò má của cậu, cơ thể dính sát cánh tay Vương Nhất Bác, chui vào trong, ngồi trở về trên đùi cậu, để bò đực cảm nhận được ham muốn của người đấu bò.

"Yêu quái, vậy chúng ta không nói chuyện này nữa, tối nay chỉ làʍ t̠ìиɦ, ngày mai rồi nói sau, làʍ t̠ìиɦ chắc cũng có thể chứ."

Tiêu Chiến dán lên môi Vương Nhất Bác, mềm mỏng nhỏ nhẹ dỗ dành cậu, ai ngờ tiểu yêu quái lại đột nhiên túm vai Tiêu Chiến, đẩy anh ra xa, rất dùng sức, siết đến nỗi Tiêu Chiến thấy đau.

"Đại nhân, anh muốn tham gia Lễ trao giải Nước hoa vậy thì chúng ta sẽ không làʍ t̠ìиɦ, không làʍ t̠ìиɦ nữa!"

"Vương Nhất Bác!"

Tiêu Chiến rất tức giận, lần này là tức thật rồi.

"Yêu quái, cậu muốn lấy làʍ t̠ìиɦ làm điểm yếu để uy hϊếp tôi đấy sao? Không làm thì không làm, tham gia tranh giải là quyết định của tôi, cậu nên tôn trọng tôi mới đúng!"

Tiêu Chiến cài lại cúc áo đã bị Vương Nhất Bác cởi ra lúc ăn tối, đứng dậy khỏi thảm đi thu dọn hành lý, anh lặng lẽ treo gọn quần áo lên, chỗ còn lại mang hết vào phòng giặt đồ.

Lại đi vòng quanh ghế sô pha mấy lần, Vương Nhất Bác vẫn còn ngồi trên thảm không nhúc nhích, không hề có ý định xin lỗi, Tiêu Chiến càng tức hơn.

"Vương Nhất Bác, cậu xuống tầng rửa sạch đĩa đi, tối nay cậu ngủ trong ngăn tủ!"

Từ lâu rồi tiểu yêu quái đã không còn ngủ trong tủ quần áo nữa, chỉ có những lúc làʍ t̠ìиɦ đến độ không chịu nổi Tiêu Chiến mới ở trên giường đánh cậu, không cho cậu động đậy, uy hϊếp mà nói còn cử động nữa thì cậu vào ngăn tủ mà ngủ đi.

Lần đầu tiên nghe thấy thế Vương Nhất Bác còn chần chừ, dừng lại thật lâu, cổ chân đại nhân sẽ quấn lấy lưng cậu, di chuyển mông tự mình động. Về sau thì tiểu yêu quái hiểu được rồi, Tiêu Chiến không phải thật sự muốn cậu ngủ trong tủ, anh vẫn muốn nữa.

Tiêu Chiến nói xong cũng không coi là thật, anh đi tắm, kết quả là Vương Nhất Bác lại thật sự mang đĩa xuống tầng, ở trong phòng bếp rửa bát đĩa, rửa nồi niêu, rửa rất sạch sẽ, rồi lại mang quần áo Tiêu Chiến vừa để vào giỏ đồ đi giặt toàn bộ.

Cậu tự mình làm một đống chuyện, bận rộn một tiếng rưỡi mới lên tầng, Tiêu Chiến đã sớm tắm xong, nằm ở trên giường xem tài liệu đăng kí tham gia Lễ trao giải Nước hoa.

Lúc đi công tác, Vương Nhất Bác ở trong điện thoại đã nói rất nhiều lần là muốn anh, muốn cùng anh làʍ t̠ìиɦ, cuối cùng về đến Paris rồi, làʍ t̠ìиɦ mà còn ra sức từ chối, xuống tầng giặt quần áo, giặt hơn một tiếng đồng hồ, là hy vọng lúc lên tầng anh đã đi ngủ à?

Tiểu yêu quái cầm đồ ngủ đứng bên mép giường, Tiêu Chiến không muốn nhìn cậu, tiếp tục chuyên tâm đọc tài liệu.

"Đại nhân, hôm nay anh mới về, nghỉ ngơi sớm một chút, được không thế?"

"Tôi biết rồi."

Tiêu Chiến cũng không ngẩng đầu lên, dựa theo tác phong của tiểu yêu quái nhất định cậu sẽ nhào đến, đè Tiêu Chiến nói cậu sai rồi, sau đó hôn môi, cởϊ qυầи áo, ve vuốt, làʍ t̠ìиɦ...

Thế nhưng Tiêu Chiến trơ mắt nhìn Vương Nhất Bác đứng trong tủ thay đồ ngủ rồi lại vào phòng vệ sinh, lúc đi ra tóc còn hơi ươn ướt, nằm vào tủ, rồi đóng cửa lại.

Qua nửa đêm Tiêu Chiến mới tắt đèn bàn, nằm ở trên giường không ngủ được, anh kém rèo cửa ra, trời quang mây, có sao sáng.

Nhìn ngắm chòm Orion trở thành bản năng mỗi lần ngẩng đầu của Tiêu Chiến, anh giơ ngón tay lên, từ từ vẽ thành đường trên không trung.

Có phải tiểu yêu quái cũng cảm thấy anh không được hay không? Cũng cảm thấy Khu Vườn Trên Sông Nile và Khu Vườn Trên Mái Nhà là dựa vào sự giúp đỡ của cậu mới làm được?

"Không nên chứ..."

Tiêu Chiến nằm ở trên giường, do dự, vẫn là quyết định nói về phía tủ quần áo:

"Yêu quái, tôi quyết định sẽ tham gia, thua cũng không quan trọng, nhưng tôi muốn đi."

Trong tủ quần áo chẳng có chút âm thanh nào cả, Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác chưa ngủ, anh nói tiếp:

"Yêu quái, cậu sẽ giúp tôi đúng không?"

"Đại nhân, tôi sẽ."

"Yêu quái, cậu trở lại, chúng ta làʍ t̠ìиɦ đi, tôi nhớ cậu..."

Một khoảng im lặng kéo dài, Tiêu Chiến nghe được Vương Nhất Bác nói:

"Đại nhân, tham gia Lễ trao giải Nước hoa thì không làʍ t̠ìиɦ, nghỉ ngơi sớm một chút, chúc anh ngủ ngon."

"..."

===

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến bảo Lola ghi danh cho anh, nhà điều chế tuyên bố trong phòng làm việc rằng mình sắp tham gia Lễ trao giải Nước hoa tổ chức 5 năm một lần, đoàn đội hưởng ứng nhiệt liệt, định khui champagne.

Nhà điều chế không từ chối, lớn tiếng gọi Vương Nhất Bác cùng đi.

Đợi một lúc tiểu yêu quái mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới đứng ở phía cuối đám đông, chúc mừng ứng cử viên sáng giá cho giải Vàng của Lễ trao giải Nước hoa đang được tổ chức – Tiêu Chiến – anh rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi.

Vương Nhất Bác không biết, sự phản đối của cậu, đã trở thành quả cân trên cán cân phiền não do dự của đại nhân.

Tiêu Chiến một lần nữa tiến vào thuộc tính công tác chỉ có trong thời kỳ sáng tác, ngày nào cũng tăng ca, tính tình nóng nảy, yêu cầu với đoàn đội cực kỳ cao, mọi người đều phải dùng 120% tinh thần.

Khác biệt duy nhất, là lần này sếp không gọi Vương Nhất Bác vào phòng thí nghiệm, hằng ngày tiểu yêu quái ngồi tại chỗ sao chép bút ký.

Dựa theo quy tắc của Lễ trao giải Nước hoa, đánh giá chia làm vòng loại và chung kết, 9 giám khảo chuyên nghiệp, thêm 40 nhà bình phẩm nước hoa.

"Thưa sếp, yêu cầu về lượng điều chế vẫn giống những lần trước, 100 chai nước hoa 50ml, phải bảo đảm chất lượng ổn định của nước hoa, hơn nữa phải sản xuất hàng loạt được, sản phẩm phòng thí nghiệm đơn thuần không thể dự thi."

"Tôi biết rồi, 100 chai là yêu cầu thấp nhất của nước hoa Designer, điều này rất hợp lý, không thể dùng tinh dầu cổ hoặc tinh dầu hiếm lạ để điều chế. Điều này chủ yếu nhắm vào những nhà điều chế độc lập, chúng ta dự thi là muốn thể hiện tính thương mại, những yêu cầu khác thì sao?"

"Còn nhiều lắm ạ, đều là những yêu cầu cơ bản, ví dụ như không thể lấy tác phẩm của người khác để dự thi, sau vòng loại có thể tiến hành điều chỉnh tỷ lệ, nhưng không được thay đổi hương giữa."

Lola tổng kết lại các yêu cầu dự thi cho sếp, bụng của cô đã hơn 7 tháng rồi, tròn xoe, Tiêu Chiến từng nói có thể xin nghỉ, có điều Lola cảm thấy ở nhà hay ở nhà hàng quá nhàm chán, cô muốn cùng Tiêu Chiến tham gia Lễ trao giải Nước hoa.

Còn nói đây là giáo dục trước khi sinh cho Emma.

12 giờ trưa nay là hết hạn đăng ký dự thi, sau đó những người tham gia tranh giải sẽ nhận được chủ đề của Lễ trao giải Nước hoa lần này, chủ đề của 5 năm trước là diên vĩ.

Hoa diên vĩ là loài hoa yêu thích nhất của hoàng thất nước Pháp, loài hoa trên bội kiếm của Napoleon.

Năm đó 24 Faubourg giành được giải Vàng, diên vĩ tháng tám chính là điểm then chốt, đáng tiếc về sau sản lượng diên vĩ tháng tám quá ít, sau khi giành giải đã bị thay thế.

Dù là công ty sản xuất, hiện giờ tìm được phiên bản gốc cũng chỉ có được năm chai, Tiêu Chiến đặc biệt lấy một chai cho Vương Nhất Bác.

Nói đến tiểu yêu quái, bọn họ bước vào thời kỳ chiến tranh lạnh, Tiêu Chiến để Vương Nhất Bác ngủ trong tủ quần áo thì cậu ngủ trong tủ quần áo, đã ngủ liên tiếp suốt mấy ngày.

Vương Nhất Bác về đến nhà là sẽ vào phòng vệ sinh tắm rửa trước, Tiêu Chiến ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, rõ ràng Vương Nhất Bác có thể ngồi xuống nhưng cậu lại chui thẳng vào tủ quần áo, đóng cửa lại, cách một cánh cửa tủ mà nói đại nhân ngủ ngon.

Tiêu Chiến không hiểu Vương Nhất Bác là đang tức giận hay đang ấm ức, vì anh tham dự Lễ trao giải Nước hoa sao?

Tiêu Chiến rất để ý việc Vương Nhất Bác nói tận mấy lần "tham gia tranh giải thì không làʍ t̠ìиɦ", thật giống như làʍ t̠ìиɦ trở thành điều kiện. Anh cũng không để ý Vương Nhất Bác nữa, mỗi ngày lăn qua lộn lại, đến hơn nửa đêm mới ngủ được.

Có mấy lần theo thói quen, Tiêu Chiến khát nước, giữa đêm gọi yêu quái, Vương Nhất Bác vẫn phản ứng rất nhanh, nghe được âm thanh bèn nhảy khỏi ngăn tủ đi rót nước, ban đêm rất buồn ngủ, Vương Nhất Bác liền ôm Tiêu Chiến mà ngủ mất.

Cứ phải đợi đến lúc buồn ngủ tới nỗi không muốn động đậy nữa mới có thể lên giường?

Tiêu Chiến nhận được email từ ban tổ chức Lễ trao giải Nước hoa, chủ đề của năm nay khiến truyền thông hết sức bất ngờ, vậy mà lại là hương liệu thường thấy nhất: Hoa hồng.

"Hoa hồng? Nước hoa hoa hồng không mười nghìn thì cũng có tám nghìn loại, còn gì hay để làm nữa đâu!"

"Bởi vì phổ biến mới khó khăn đó, linh cảm, hương liệu, cách điều chế, đề tài thậm chí đến cái tên cũng phải độc đáo, nếu không nhất định sẽ không thắng được."

"Thực ra là đang khuyến khích các nhà điều chế độc lập nhỉ, nếu mà chủ đề hiếm lạ, ví dụ như mộc lan đi, hương liệu rất khó tìm, công ty lớn sẽ có ưu thế hơn, nhưng nếu là hoa hồng thì ai ai cũng có thể tìm được!"

Trong phòng làm việc đang thảo luận nhiệt tình về chủ đề mới được công bố, Tiêu Chiến đứng trước bàn Lola uống cà phê, trò chuyện cùng tổ sáng tác một lúc, anh nhìn Vương Nhất Bác mấy lần, cậu giống như không nghe thấy gì cả, một mực cúi đầu chép bút ký.

Từ khi quen biết đến nay, tiểu yêu quái chưa từng đối xử với đại nhân lạnh nhạt như thế.

Tiêu Chiến vào phòng làm việc, cửa kính bị đẩy vang lên thành tiếng.

Đoàn đội đều tưởng rằng sếp không thích chủ đề lần này, hoa hồng phổ thông quá, chỉ có Lola là chạy tới hỏi Vương Nhất Bác:

"Tiểu yêu quái, cậu với sếp cãi nhau à? Gần đây sếp chuẩn bị cho tranh giải sẽ phiền muộn trong lòng, cậu đừng chọc anh ấy giận nữa."

"Không cãi nhau. Có thể cùng đi châu Á là được rồi."

"Vương Nhất Bác cậu có ngốc không vậy? Nếu như sếp có thể thắng, vậy thì nhất định phải ngay lập tức tung ra thị trường nước hoa thắng giải, đến lúc đó sếp muốn tự lập thương hiệu riêng cũng được, nhà điều chế cấp cao nhất tiền nhiệm đã có thương hiệu của riêng mình rồi, còn đi châu Á cái gì nữa chứ!"

Tiểu yêu quái khó tin mà ngẩng đầu, ánh mắt rốt cuộc cũng chịu rời khỏi quyển bút ký, Lola không hiểu được nỗi đau buồn của cậu.