Chương 33-2

Tiêu Chiến trong thời kỳ sáng tác không dễ chọc vào, anh sẽ tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm cả ngày, liên tục muốn đoàn đội chuẩn bị tài liệu, chậm một chút thôi cũng không được, tài liệu không thể qua loa tạm bợ, sếp luôn biết được sai ở đâu.

Hoa hồng, vậy mà lại là hoa hồng thường gặp nhất.

Tất cả nhà điều chế có tư cách ghi danh đều từng làm nước hoa hoa hồng, Tiêu Chiến khi mới bước chân vào ngành này cũng đã từng làm một chai "Hoa Hồng Sương Mai".

Hương giữa là hoa hồng và vải, tựa như giọt sương trên cánh hoa, một chai nước hoa tươi mát, vì lượng tiêu thụ.

Nước hoa hoa hồng trên thị trường nhiều không đếm xuể, những loại ưu tú đếm không hết, cũng không thiếu những tên tuổi tiếng tăm.

Tuỳ tiện bước vào một cửa hàng hương liệu ở đầu đường Paris, nhân viên bán hàng cũng sẽ đề cử vài loại hoa hồng đặc trưng của nhà họ.

Nên dùng cái gì để kết hợp với hoa hồng, nên làm hương hoa nồng nàn như hoa hồng và mộc lan, hay là làm hương hoa gỗ, hương hoa thuộc da, hương hoa trái cây đây...

Dường như tất cả hương liệu đều có thể kết hợp với hoa hồng, chỉ riêng bản thân hoa hồng thôi đã có mấy trăm loại.

Tiêu Chiến giống với tất cả những người tham gia, muốn tìm một lối suy nghĩ mới mẻ khiến người ta ấn tượng.

Lúc đưa bữa trưa, Lola thấy trên bàn của sếp bừa bộn đầy những bản nháp, cô dò xét hỏi:

"Thưa sếp, tiểu yêu quái chép bút ký rất nhanh, có muốn để cậu ấy vào đây không ạ?"

"Tại sao phải cho vào, em cảm thấy tôi làm nước hoa nhất định phải có cậu ấy ở bên cạnh hay sao?"

"Không phải đâu ạ, em không có ý này đâu thưa sếp, chỉ là em..."

"Ra ngoài đi, bụng to rồi, chút ý nghỉ ngơi đấy."

Lola không dám nói nữa, chẳng qua là cô cảm thấy tiểu yêu quái chưa từng làm nước hoa, cậu sẽ không bị ảnh hưởng bởi những sản phẩm đã có, có lẽ sẽ có được cách nhìn đặc biệt.

Tiêu Chiến cũng biết điều này, nên anh tránh né Vương Nhất Bác, lần này cần linh cảm của bản thân.

===

Thời kỳ chiến tranh lạnh - bởi vì Vương Nhất Bác đêm nào cũng ngủ trong ngăn tủ và sự bực dọc trong giai đoạn sáng tác của Tiêu Chiến - càng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

45 ngày là phải có tác phẩm vòng loại, hai tuần đã qua, Tiêu Chiến vẫn chưa có ý tưởng, anh viết ra 5-6 phương án, dựa theo những cách kết hợp hoa hồng tâm đắc trước kia mà làm một vài hàng mẫu, tự mình ngửi đều cảm thấy không có gì ngạc nhiên.

Tiêu Chiến chưa cho Vương Nhất Bác ngửi, Vương Nhất Bác cũng không nhắc đến việc muốn ngửi tác phẩm của đại nhân.

Chuyện vui yên lòng nhất trong khoảng thời gian này, chính là khứu giác của Tiêu Chiến gần như đã khôi phục, anh đã có thể phân biệt được những tinh dầu hoa hồng có nguồn gốc khác nhau mà chẳng cần nhìn báo cáo phân giải.

Hàng dự trữ của công ty, chỉ có 53 loại hoa hồng.

Lại qua một tuần, rất nhiều lời đồn liên quan đến Lễ trao giải Nước hoa được truyền đi, tin đồn nhà điều chế nước hoa thành công nhất Tiêu Chiến sáng tác nước hoa hoa hồng không suôn sẻ lan đi rất mau.

Rất nhiều người chờ mong Tiêu Chiến ngã xuống, sự tham gia của anh tạm thời đè xuống những lời gièm pha.

Nhưng nếu như ngay cả vòng loại cũng không qua được, thì điều đó chứng tỏ Tiêu Chiến không thực sự có tài năng, thành công của anh là kiệt tác kinh doanh của công ty lớn.

Công ty cũng cần Tiêu Chiến đánh trả và chứng minh.

Vòng loại đi được nửa chặng đường, áp lực đè nén, Tiêu Chiến chấp nhận đề nghị của cấp trên Robert, Robert sẽ thông qua người trung gian liên lạc với một vài giám khảo chuyên nghiệp, gửi tác phẩm của Tiêu Chiến qua dưới hình thức ẩn danh rồi xem thử phản hồi của giám khảo như thế nào.

Rất nhiều người dự thi đều làm như vậy, nắm rõ một chút, ước lượng được hy vọng có thể tiến vào chung kết.

Trước mắt Tiêu Chiến đang hài lòng nhất một mẫu hoa hồng thuộc da, danh tác điển hình.

Hương đầu áp dụng tinh dầu chanh ngọt ngào để làm nổi bật "vẻ xanh tươi" của hoa hồng, Tiêu Chiến muốn thể hiện một bó hoa tươi có cả cành cả lá.

Hương giữa lựa chọn dùng hoa hồng Thổ Nhĩ Kỳ, hoa hồng Tenike trắng và hoa hồng Cool Water.

Tổ hợp ba loại hoa đỏ trắng hồng đắt giá này có thể khiến mùi hương hoa hồng không còn đơn nhất, là một quý phu nhân, cũng là một cô gái cool ngầu.

Hương cuối dùng thuộc da và nhang, phủ thêm một lớp áo khoác da cứng rắn sắc bén lên vẻ nhu mì.

Vẫn chưa cho tiểu yêu quái ngửi, đây là mẫu mà Robert và đoàn đội thích nhất, Tiêu Chiến nghe được không ít những lời ca ngợi tán dương.

Robert thông qua người trung gian, lần lượt đưa chai hoa hồng mang cảm giác thuộc da này cho các giám khảo, quá trình vô cùng cẩn thận, không thể để lộ là Tiêu Chiến, cũng không thể để lộ nước hoa ra ngoài.

Giám khảo của Lễ trao giải Nước hoa phải giấu người sáng tác và công ty, không thể để danh tiếng ảnh hưởng đến đánh giá, có như vậy mới có thể thu được phản hồi chân thật.

Một đêm chờ đợi hồi âm này, Tiêu Chiến hiếm thấy đứng ngồi không yên, như đang chờ đợi xét xử, dùng một tác phẩm mà anh không đủ tự tin.

Khứu giác của anh đã hoàn toàn tốt, nếu như bây giờ để Tiêu Chiến đánh giá, thì đây là một chai nước hoa hoa hồng có tư thái rất cao.

Hương liệu phong phú, tầng lớp rõ ràng, có lẽ có thể khiến người bình phẩm nước hoa cho điểm cao.

Nhưng Lễ trao giải Nước hoa không phải là chấm điểm, chỉ có ba giải Vàng Bạc Đồng, năm năm mới có một giải.

Hoa hồng thuộc da của anh giống như một học sinh ưu tú đến từ gia tộc lớn, nhưng cho tới bây giờ, học sinh ưu tú không phải là người đã gặp một lần là không thể quên.

===

Tối hôm đó Vương Nhất Bác vẫn tắm rất sớm, chúc Tiêu Chiến ngủ ngon, đã vài ngày đại nhân không phản ứng lại cậu rồi, tiểu yêu quái nói ngủ ngon xong thì chờ một lát, định quay lại trong ngăn tủ, đóng cửa đi ngủ.

Hôm nay Tiêu Chiến lại vẫy tay bảo Vương Nhất Bác đi tới ngồi trên sô pha, ngồi bên cạnh mình.

Rất lâu rồi không tiếp xúc thân thể, khi Tiêu Chiến tựa mặt lên bả vai Vương Nhất Bác, anh cảm nhận được rõ ràng cơ thể tiểu yêu quái cứng ngắc, cậu ngồi thẳng tắp, để Tiêu Chiến dựa vào.

Nhà điều chế đặt cuốn sách đang xem lên bàn trà nhỏ, tựa đề của cuốn sách là "Tên của hoa hồng", đại nhân vẫn đang tìm linh cảm.

"Yêu quái, cậu ôm tôi đi..."

"Đại nhân, tôi rất nhớ anh."

Vương Nhất Bác dùng sức ôm chặt lấy Tiêu Chiến, để thân thể anh dán sát vào mình, vuốt ve dọc theo sống lưng từ cổ xuống dưới xương cụt, sờ mãi sờ mãi, cứ luôn nói, đại nhân, tôi rất nhớ anh.

"Nhớ tôi tại sao không nói, tại sao lại không tới?"

"Đại nhân, tôi sợ ảnh hưởng đến việc anh chuẩn bị cho Lễ trao giải Nước hoa."

"Vương Nhất Bác, nhớ tôi thì phải nói, cậu nói với tôi đi."

"Tôi rất nhớ anh, vô cùng nhớ anh."

Tâm trạng tốt duy nhất. Tiêu Chiến gối lên cánh tay Vương Nhất Bác, bọn họ nằm cùng nhau trên ghế sô pha, đại nhân đùa nghịch ngón tay của tiểu yêu quái, nghĩ đến việc Vương Nhất Bác nói sợ ảnh hưởng việc chuẩn bị tranh giải của anh.

Trước kia từng nghe nói có đội bóng tham gia World Cup, vì để giành chức vô địch mà tất cả cầu thủ đều không làʍ t̠ìиɦ cho đến khi kết thúc thi đấu.

Chẳng lẽ, Vương Nhất Bác cảm thấy chuyện này lan đến Lễ trao giải Nước hoa, vì để Tiêu Chiến lấy được quán quân cho nên không làʍ t̠ìиɦ?

"Yêu quái, vậy tối nay thì sao, cậu ngủ ở đâu?"

"Trong ngăn tủ. Đại nhân, đừng đánh, tôi sợ tôi không nhịn được."

"Vương Nhất Bác, cậu, cậu đúng là tài ba hơn người, Paris cũng không xứng với cậu!"

Tiêu Chiến đá một cước vào đùi tiểu yêu quái, ngồi dậy mắng cậu, nhưng tiểu yêu quái lại dùng sức ôm chắc bả vai anh không cho anh ngồi lên, Tiêu Chiến vẫn nằm trong ngực Vương Nhất Bác, nhấc chân đè lên bụng cậu.

Nằm được một lúc Tiêu Chiến mới cảm thấy nhịp tim Vương Nhất Bác khôi phục lại tốc độ bình thường, rõ ràng là rất muốn làm, ôm chút thôi đã không chịu được.

"Yêu quái, có muốn ngửi hoa hồng của tôi không?"

"Muốn!"

"Muốn thì phải tự mình nói chứ! Cứ cho là ở công ty không thể ngửi, về nhà cậu nói muốn ngửi, đã lần nào tôi không cho cậu đâu?"

Cứ cảm thấy lời này của đại nhân có chỗ nào đó sai sai, Tiêu Chiến dừng việc dụ dỗ tiểu yêu quái, lấy hàng mẫu trên bàn sách đưa cho Vương Nhất Bác rồi nằm trở về trong lòng cậu, nhắm mắt lại, chờ phản hồi của tiểu yêu quái.

Không biết từ bao giờ, ý kiến của Vương Nhất Bác trở thành "đánh giá nước hoa" mà Tiêu Chiến để ý nhất, rất hy vọng nghe được cậu nói một câu "rất tuyệt vời".

"Đại nhân, hoa hồng dùng ba loại, tinh dầu chanh ở hương đầu rất chua, thuộc da ở hương cuối rất cứng, nên là ba loại hoa hồng ở giữa có chút phức tạp."

Người trong lòng lặng yên, tiểu yêu quái không nhận ra nét mặt của đại nhân, vẫn nói tiếp:

"Đại nhân, tinh dầu chanh ngọt rất đắt, nhưng nếu như dùng tinh dầu chanh thì chọn hoa hồng thông thường sẽ tốt hơn, đều chua."

"Hoa hồng tôi chọn không chua à? Mà không, yêu quái, tại sao hoa hồng phải chua chứ?"

"Vì tinh dầu chanh, đại nhân, hương thơm hoa hồng nồng nàn, hoa hồng chua là nụ hoa lớn lên trong bùn đất chứ không phải bông hoa hồng bọc trong lớp thuộc da."

Tiêu Chiến vốn đã không đủ tự tin, lại bị dội một chậu nước lạnh.

Tiểu yêu quái chưa từng được đào tạo điều chế nước hoa chuyên nghiệp, không hiểu khái niệm "học sinh ưu tú", chỉ dựa vào khứu giác mà phán đoán.

Chỉ lo đánh giá nước hoa, sốt ruột thay đại nhân mà không nhớ ra rằng trong thời kỳ sáng tác, đại nhân nhạy cảm hơn so với bình thường, cảm xúc cũng nóng nảy hơn.

"Còn gì nữa không? Cậu nói tiếp đi."

"Đại nhân, nước hoa hoa hồng nhiều quá, tôi cũng không nghĩ ra cách gì tốt cả, hoa hồng thuộc da nhất định là rất khó làm, không biết đã trùng lặp bao nhiêu? Có lẽ mọi người đều muốn thử thách độ khó cao chăng?"

"Vương Nhất Bác, tự cậu không nghĩ ra mà còn nói nước hoa của tôi phức tạp?"

Tiêu Chiến tránh khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, chống tay trên lưng ghế sô pha chất vấn tiểu yêu quái.

Bệnh chung của người sáng tác, lúc tự tin thì thích nghe "ý kiến bất đồng", càng không tự tin thì càng "mọc gai toàn thân".

Thời gian cấp bách, anh là nhà điều chế nước hoa được chú ý nhất, Tiêu Chiến bị áp lực cạnh tranh làm cho trở nên đầy tính công kích.

Ánh mắt dịu dàng mới vừa rồi hoàn toàn không thấy đâu nữa, tiểu yêu quái dù có không hiểu cũng biết Tiêu Chiến tức giận rồi.

"Đại nhân, tôi nói sai rồi sao?"

"Không hề, cậu nói đúng, rất đúng luôn, tôi thật sự không tìm được chỗ nào cậu không đúng cả. Đây cũng không phải là nước hoa cậu làm, ai mà chẳng biết bình luận chứ, cậu làm một chai, tôi cũng có thể nói mười nghìn chữ!"

"Đại nhân, tôi không biết làm... Anh làm rất tốt mà, Khu Vườn Trên Sông Nile và Khu Vườn Trên Mái Nhà đều rất tốt!". Xin hãy đọc truyện tại ( ТR UMtruyeИ.VЛ )

Vậy nên một năm vừa qua, là điểm nhấn duy nhất trong cuộc đời điều chế nước hoa của Tiêu Chiến?

Trong cơn giận, Tiêu Chiến cười khẩy một tiếng, đứng dậy khỏi sô pha đi vòng quanh thảm, ở trước mặt Vương Nhất Bác anh luôn buông thả hơn, Tiêu Chiến không nhịn được nói tiếp:

"Cho nên tôi nhất định phải có cậu hỗ trợ mới có thể làm ra nước hoa tốt được, đúng vậy không?"

"Đại nhân, tôi bằng lòng giúp anh, anh muốn gì tôi cũng cho anh cả."

"Cậu nói xằng, tôi không cần giúp đỡ!"

Tiêu Chiến lên cao giọng, bả vai đang phát run, Vương Nhất Bác muốn đi tới ôm anh, Tiêu Chiến lại chỉ vào cậu không cho phép lại gần, đứng ở đằng kia không được nhúc nhích.

Mấy tháng vừa qua, Tiêu Chiến không phải chưa từng nghĩ đến, bên người có rất nhiều tiếng nói như thế này:

Năm ngoái Tiêu Chiến đột nhiên bật lên, là bởi vì bên cạnh có thêm một tiểu yêu quái.

Nhưng Tiêu Chiến khi đó có tự tin, không cho là đúng, Vương Nhất Bác đối xử tốt với anh, người khác không biết chứ anh biết rõ.

Nước hoa hoa hồng một lần nữa đả kích lòng tự tin của nhà điều chế, anh đã từng nhất kiến chung tình với Khu Vườn Trên Sông Nile, không chút do dự muốn đưa ra thị trường, dù rằng không phù hợp với thị hiếu.

Thời kỳ sáng tác Khu Vườn Trên Mái Nhà, linh cảm loé lên, ý tưởng về mộc lan vô cùng ăn nhịp.

Vương Nhất Bác đã mang lại nhiều sự trợ giúp, nhưng Tiêu Chiến cho rằng là tác phẩm của mình, cho đến hôm nay.

Anh bắt đầu hoài nghi, nếu như không có mấy lần "vô tình nói ra" của tiểu yêu quái, không có tinh dầu quý giá mà cậu lấy được, liệu bản thân anh có thể làm ra nước hoa tốt giống như vậy hay không.

"Đại nhân, là tôi nói sai, tôi xin lỗi, chúng ta ngủ cùng nhau đi, được không vậy?"

"Vương Nhất Bác, cậu về trong tủ quần áo đi, đi ngay bây giờ!"

"Đại nhân..."

"Cậu nói đúng, tác phẩm của tôi chưa đủ tốt, tôi phải nghĩ cách để hoa hồng tốt hơn."

Tiêu Chiến kéo ghế vang lên tiếng chói tai, anh ngồi trước bàn sách, hai tay đỡ trán, hít thở sâu, hít thở sâu, để bản thân bình tĩnh lại.

Vương Nhất Bác không phải cố ý đâu, không phải đâu.

Không phải cố ý cũng sẽ khó chịu, cậu ấy bằng lòng giúp đỡ, cho nên mình chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp hay sao?

Nghi ngờ của bên ngoài, nghi ngờ của cấp trên, đều là sự thực ư?

Tiêu Chiến ngồi trước bàn sách tới khi trời gần sáng, lúc lên giường thấy cánh cửa tủ quần áo đang mở ra một nửa, tiểu yêu quái ôm chăn ngủ, không gian không đủ rộng rãi, dáng vẻ cuộn tròn của cậu không được thoải mái cho lắm.

Bên gối của Vương Nhất Bác còn có một chiếc hộp nhỏ, là toàn bộ "gia sản" của tiểu yêu quái.

Tiêu Chiến mở ra xem qua, tờ Euro xanh lá cây đã được dán lại, kẻng tam giác làm từ bộ dụng cụ ăn, một chai 24 Faubourg.

"Yêu quái, thật xin lỗi... Hy vọng ngày mai có thể có tin tức tốt, vào được chung kết thì kết thúc đi, sau đó chúng ta cùng đi châu Á."

Đại nhân ngồi trên thảm, đối mặt với tiểu yêu quái đang say ngủ trong tủ, lẩm bẩm một mình.

Một năm trước, anh còn kiên quyết phải giành được giải, hiện giờ chỉ có thể bảo vệ chính mình, bảo vệ Vương Nhất Bác.

Hoài nghi của Robert, Tiêu Chiến vì Vương Nhất Bác mà bảo đảm, bảo đảm không tiếc giá nào, lúc chỉ còn riêng hai người, Tiêu Chiến vẫn sẽ nhạy cảm.

Mỗi khi sáng tác không thuận lợi, Tiêu Chiến đều sẽ nghĩ, nếu như không gặp tiểu yêu quái, anh còn có thể làm ra được Khu Vườn Trên Sông Nile hay không?

Mọi người đều nói Khu Vườn Trên Sông Nile là tác phẩm cấp hiện tượng. Ai mới là người sáng tác?